♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚
Tay Kỷ An rất đẹp, mười ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay mượt mà hiện màu hồng nhạt, lộ rõ mười cái liềm móng, bàn tay không có độ ấm nào khiến Quý Huyền Nguyệt cũng phải rùng mình, thế nhưng Kỷ An lại chẳng có cảm giác gì.
Quý Huyền Nguyệt lấy găng tay của mình đeo cho cậu rồi nói: "Thế này sẽ không lạnh nữa."
Kỷ An không đáp cũng không tỏ thái độ gì, yên lặng cụp mắt, quay đầu nhìn sang nơi khác, ánh sáng nhàn nhạt trên bầu trời rơi bên sườn mặt, khiến sắc mặt Kỷ An càng thêm nhợt nhạt, tựa như giây tiếp theo sẽ thành một con búp bê trắng sứ, trở nên rách nát.
Kỷ Đình đi qua nhỏ giọng nói: "An An... Em không căng thẳng chứ?"
Ba Kỷ vỗ đầu Kỷ Đình: "Anh có biết nói chuyện không? Em trai anh không căng thẳng anh không vui à?"
Căng thẳng? Quý Huyền Nguyệt thấy Kỷ An đúng là có hơi kì lạ mới hiếu kỳ nói: "Anh ba làm sao thế ạ?"
"An An à? Nó bị bệnh tự kỉ từ nhỏ, có thể vì nó là con giữa nên cả nhà không quan tâm đủ, lúc đó... vừa đúng lúc là khoảng thời gian nghèo nhất, lại phát hiện muộn màng quá... Đã chạy chữa một thời gian, bây giờ đã đỡ nhiều rồi." Dường như ba Kỷ đang nhớ lại quá khứ, âm thanh trầm thấp, trong mắt tràn đầy áy náy.
Trong nhà làm nông, anh lớn ăn bám còn có mang vợ, anh nhỏ thì bệnh tật... Chỉ có Kỷ Cảnh Hiên vất vả kiếm tiền, Quý Huyền Nguyệt lập tức tưởng tượng ra một hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nguyet-quang-cua-tra-cong-noi-muon-cung-tui-xao-cp/1013288/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.