Chương trước
Chương sau
Nhưng mà bất kể là Thái tử gia quyền thế hay con dâu nhà giàu đều tắt điện thoại yên yên ổn ổn ngủ một giấc rồi, không hề phát hiện Weibo của mình đã bị chiếm đóng mất.
Quý Huyền Nguyệt ngủ một đêm rồi mới nhận ra điện thoại đã tự động tắt máy, anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn Kỷ Cảnh Hiên đang say giấc, lại chậm chạm nghiêng mình vùi lưng vào lồng ngực của hắn, sau đó tiếp tục an tâm ngủ.
Chờ đến khi Kỷ Cảnh Hiên tỉnh Quý Huyền Nguyệt mới lười biếng mở to mắt.
"Tỉnh à?" Giọng Kỷ Cảnh Hiên khàn khàn: "Đói không ạ?"
Quý Huyền Nguyệt lắc đầu, tóc tai rối bù trông hơi ngốc nghếch, Kỷ Cảnh Hiên cười nhẹ một tiếng mới sờ soạng mái tóc nhỏ bù xù của anh.

Quý Huyền Nguyệt cọ cọ trong lòng bàn tay Kỷ Cảnh Hiên, sau đó vươn tay ép tóc xuống, vuốt vài lần phát hiện không thể làm nó thẳng thớm được lại giận dỗi không lý do, anh buông tay rồi cứ thế im lặng không nói gì nhìn Kỷ Cảnh Hiên.
Kỷ Cảnh Hiên: "..."
Hắn cam chịu dùng nẹp và máy sấy cố định đầu tóc ngốc nghếch của Quý Huyền Nguyệt.
"Quý ca ca phải ngủ nề nếp một chút, tóc rối bù rồi đây, hồi trước còn tự làm mà bây giờ lại chẳng thể xử lý được rồi."
Quý Huyền Nguyệt cười nhạt: "Anh ngủ một mình rất có nề nếp nhé, không biết đứa nào hôm qua cứ ấn anh lên giường đổi tư thế, hôm nay bảo em ép tóc cho anh đã không vui rồi à? Đêm nay anh ngủ một mình."
Kỷ Cảnh Hiên vội vàng sờ sờ tóc đen mềm mại của Quý Huyền Nguyệt, cũng không phàn nàn nữa, chịu thương chịu khó giúp anh cố định kiểu tóc, chiên nhiều hơn một cái trứng chiên cho bữa sáng mới dỗ dành Quý Huyền Nguyệt được.

Chờ đến khi hai người tới phim trường, Quý Huyền Nguyệt bị Kỷ Cảnh Hiên ôm eo xuống xe mới nhận ra có gì đó không ổn, anh vươn tay đẩy cánh tay của hắn, nhỏ giọng bảo: "Gần đây paparazzi rất nhiều, em buông anh ra đi, bị chụp trúng không tốt đâu, ngoan."
"Không sao đâu." Kỷ Cảnh Hiên mắt nhìn thẳng ôm eo Quý Huyền Nguyệt bước vào nhà nhỏ.
Vào phim trường Quý Huyền Nguyệt liền nhận được một đống sự chú ý, tuy rằng đã trải qua cảm giác được vạn người quan tâm nhưng trường hợp này thật sự không đúng lắm, ánh mắt của người xem tập trung vào anh trên sân khấu sẽ khiến Quý Huyền Nguyệt cảm thấy rất tự hào, nhưng những ánh mắt dò xét trên phim trường chỉ khiến anh cảm thấy như đứng đống lửa như ngồi đống than.
Anh kéo tay áo Kỷ Cảnh Hiên, Kỷ Cảnh Hiên cúi đầu nhìn anh, cảnh này khiến cho một vào cô ngàng trong phim trường nhỏ giọng ca thán.

Quý Huyền Nguyệt: "..."
Rốt cuộc là sao vậy.
Kỷ Cảnh Hiên rất cao, cúi đầu nhìn Quý Huyền Nguyệt ngẫm nghĩ mới nhanh chóng hôn lên đôi mắt suy tư của anh: "Làm sao vậy?"
Quý Huyền Nguyệt chớp mắt, nói thật: "Anh cảm giác bầu không khí không đúng lắm."
"Anh không biết sao?" Kỷ Cảnh Hiên ngạc nhiên: "Em cho rằng anh biết cả rồi..."
Quý Huyền Nguyệt gấp gáp, duỗi tay đánh nhẹ Kỷ Cảnh Hiên: "Rốt cuộc làm sao?"
"Điện thoại anh đâu?"
Lúc này Tần Thế đã trở lại sau khi quay ngoại cảnh, ông thả kịch bản, sau đó móc điện thoại ra đưa cho Quý Huyền Nguyệt: "Thêm bạn bè mua sạch giỏ hàng của tôi nhé? Vợ nhà giàu?"
Quý Huyền Nguyệt: "..."
!!!
Như thế nào lại thành vợ nhà giàu rồi?
Quý Huyền Nguyệt chết lặng, theo bản năng trốn sau lưng Kỷ Cảnh Hiên như một con thỏ sợ hãi, dưới ánh mắt tươi cười ngập tràn tình thương người cha già của Tần Thế nhận lấy điện thoại của ông, sau đó bật Weibo, tìm kiếm bản thân.
Anh phát hiện không biết tự bao giờ mà từ khóa bình hoa Quý Huyền Nguyệt của mình đã bị thay thế thành con dâu nhà giàu Quý Huyền Nguyệt, cá koi Quý Huyền Nguyệt, rút thăm Quý Huyền Nguyệt, vận khí của Quý Huyền Nguyệt rồi.
...
Anh mở Weibo của bản thân.
Bây giờ mới nhận ra, đêm qua hai giờ sáng, anh đăng một bài đăng, công khai tình yêu.
Quý Huyền Nguyệt lau mặt, thẹn thùng nhìn Kỷ Cảnh Hiên, nhỏ giọng đặt câu hỏi: "... Anh... Anh... Anh mộng du ư? Sao mà... Sao mà... Sao mà anh lại đăng bài viết này? Chẳng lẽ chẳng lẽ là ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó?"
"Hình như là... Ngày hôm qua anh khăng khăng phải đăng bài, em cũng không cản được." Kỷ Cảnh Hiên cố ý trêu đùa: "... Làm sao bây giờ hiện tại khắp nơi trên mạng đều nói anh gả vào nhà giàu."
Tần Thế cười đùa một tiếng, hiển nhiên đã hiểu rõ, không thể không nói vợ chồng son quả nhiên thật biết chơi.
"Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu kìa, sao cậu không hề nghi ngờ người bên cạnh mình chứ?"
Lúc này Quý Huyền Nguyệt mới tỉnh tảo lại, anh ngẩng đầu trừng Kỷ Cảnh Hiên, phát hiện Kỷ Cảnh Hiên còn đang nhịn cười, tuy Quý Huyền Nguyệt cảm thấy hơi ngoài ý muốn nhưng cũng không có ý định tức giận. Thấy hắn vẫn còn cười, anh nhấc chân muốn giẫm hắn một cái, nhưng bị Kỷ Cảnh Hiên né được.
Kỷ Cảnh Hiên vội vàng ôm lấy hắn: "Đừng, em sai rồi, Quý ca ca, giày này đắt lắm, anh sẽ đau lòng."
"Đưa điện thoại đây, anh đăng Weibo." Quý Huyền Nguyệt vươn tay với Kỷ Cảnh Hiên: "điện thoại anh ở khách sạn, không mang theo."
Kỷ Cảnh Hiên lấy điện thoại ra đưa cho anh, Quý Huyền Nguyệt dùng chính vân tay của mình mở điện thoại Kỷ Cảnh Hiên, Tần Thế ở bên cạnh nhìn đủ, chậc chậc mấy tiếng.
Không chỉ có ông, nhân viên khác trong đoàn phim đều đang âm thầm quan sát hình thức ở chung của cả hai, xào CP đến mức ghi nhớ vân tay người kia... Ừmmm, sợ hai người này thật sự "real".
Bảo sao nhà học Kỷ chơi rút thăm trúng thưởng nhiều thế.
Quý Huyền Nguyệt: Hahahahaha, bốc thăm mười bạn fan mua sạch giỏ hàng, đừng mua nhà mua xe nhé, làm ơn thương xót ví tiền của tôi.
[AAAAA bốc thăm.]
[Rút thăm, em cướp được hàng đầu.]
[Đây là trò chơi tiêu khiển của nàng dâu giàu có ư? Khóc.]
[Giúp em hỏi xíu người yêu của anh có anh chị em nào độc thân khum vậy.]
"Bình luận của anh sao toàn là cầu nguyện không thế, trước kia còn thấy cả người mắng chửi, thế mà bây giờ lại chẳng có ai. Bây giờ anh 50 triệu fans... Em... Em 20 triệu rồi... Còn đang tăng lên nữa."
Quý Huyền Nguyệt cảm giác như đang xem một bộ phim phép thuật, thậm chí còn không nhận ra chữ "rút thăm" được nữa*, chỉ cảm thấy fans đều đang rút thăm trúng thưởng, trong siêu thoại còn có cả "phú bà" cũng đang rút thăm tặng tiền...
(Hiện tượng nhìn một chữ nào đó quá lâu thì có cảm giác chữ này "sai sai")
Quấy rầy rồi.
Anh đưa điện thoại cho Kỷ Cảnh Hiên, quyết định sẽ quay phim nghiêm túc báo đáp người hâm mộ, sắp tới tốt hơn hết đừng đăng Weibo nữa.
"Vậy sau này sẽ không ai dám lôi kéo em tung tin đồn tình ái, tư bản muốn bôi đen sau lưng thì cũng phải nể gia cảnh nhà em rồi."
Tần Thế vỗ tay tổng kết cho cuộc trò chuyện ân ái này: "Bây giờ nghỉ Tết Cục dân chính vẫn chưa mở cửa, hôm mở lại tôi sẽ cho hai cậu một ngày nghỉ, hai cậu đăng ký kết hôn thì có thể bình yên ổn định đóng phim rồi, đừng nóng vội."
Quý Huyền Nguyệt gật đầu, khóe miệng không thể ngừng cong lên, tuy Kỷ Cảnh Hiên tiền trảm hậu tấu nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự ngọt ngào trong đó, một loại ngọt ngào từ từ tràn trề trong lồng ngực, tựa như ăn một viên kẹo dâu tây buổi sớm mai.
Kỷ Cảnh Hiên vẫn luôn quan sát phản ứng của Quý Huyền Nguyệt, sợ anh chỉ đang nhịn đông người giữ thể diện mới không mắng hắn, kết quả phát hiện anh thật sự vui vẻ, đăng bài viết ân ái còn chưa đủ, còn chụp ảnh, tặng kẹo đỏ cho fans ở phim trường.
Tựa như kẹo mừng vậy.
Hai người quay diễn hơn mười ngày, Hà Vân Túy cũng không có thái độ gì với việc hai người công khai, phim quay thế nào nên quay thế ấy, cứ như vậy đến tận khi Cục dân chính mở cửa.
Kỷ Cảnh Hiên sợ quá đông người đi, sau khi kiểm tra sổ hộ khẩu và thẻ căn cước năm lần, buổi tối hắn lái xe mang Quý Huyền Nguyệt đến tận Cục dân chính ôm cây đợi thỏ, sau đó để cho anh ngủ ghế sau còn mình thì ngồi ở đằng trước, đặt báo thức, bộ dạng lúc nào cũng sẵn sàng.
Quý Huyền Nguyệt cũng đau đầu đối với quyết định này của Kỷ Cảnh Hiên nhưng cũng không nỡ làm hắn buồn, mặc áo bông liền mơ mơ màng màng ngủ mất, nửa đêm còn bị Kỷ Cảnh Hiên đánh thức dậy đi xếp hàng. Hai mắt Quý Huyền Nguyệt lim dim xếp hàng với Kỷ Cảnh Hiên, anh cũng không biết có phải đang mơ hay không nữa.
Đến tận sáng sớm 8 giờ Cục dân chính mở cửa.
Quý Huyền Nguyệt tỉnh lại, mới phát hiện đằng sau đông đảo người đang xếp hàng.
"..."
May là tới sớm.
Nhân viên quản lý mở cửa, nhìn thoáng qua Quý Huyền Nguyệt bao bọc kín mít: "Sớm như vậy đã xếp hàng sao? Xem ra không đợi được nữa, vào đi."
"Được được." Kỷ Cảnh Hiên kích động gật đầu, lôi kéo Quý Huyền Nguyệt bước vào trong.
Quý Huyền Nguyệt và Kỷ Cảnh Hiên đưa sổ hộ khẩu, chứng minh thư ra mới phát hiện cô gái nhỏ kia rất phấn khích nhìn mình.
Chụp ảnh, lãnh chứng, vậy là xong rồi.
Điện thoại Kỷ Cảnh Hiên vang lên, hắn mở ra đã thấy tin nhắn Kỷ Đình gửi cho mình.
[Khiếp sợ, Quý Huyền Nguyệt và Kỷ Cảnh Hiên đêm khuya đến Cục Dân Chính xếp hàng?]
[Kỷ Cảnh Hiên và Quý Huyền Nguyệt đăng ký kết hôn có thật hay không]
[Kỷ Cảnh Hiên mạnh mẽ kéo Quý Huyền Nguyệt đi kết hôn, có phải là cưỡng ép hay không!?]
Kỷ Đình: Ép buộc đăng ký kết hôn? Nửa đêm lôi kéo Quý Huyền Nguyệt đi? Quý Huyền Nguyệt bước đi loạng choạng thế, không phải mày chuốc say rồi lừa người ta đi đăng ký chứ, giải thích xem nào?
Kỷ Cảnh Hiên: ... Lúc đó nửa đêm, tụi em mệt lắm rồi... Anh à, có thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác rồi suy ngẫm lại không? Bảo sao anh đi đăng ký kết hôn từ sáng đến chiều, haiz, ngốc nghếch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.