Chương 67: Nói tôi mang thai ♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚ Nghe Tần Thế phân tích từng chữ màn biểu diễn của mình, Kỷ Cảnh Hiên không khỏi căng thẳng. Thật ra hắn cũng không phải để ý nhiều, mà là nếu không dùng thân phận diễn viên ở cùng Quý Huyền Nguyệt thì phải lấy tư cách người nhà nhìn anh đóng phim. Trong kịch bản, người câm sẽ giúp bệnh tự kỷ mặc quần áo, giúp hắn nấu cơm, chăm sóc hắn như một đứa trẻ, nếu bản thân Kỷ Cảnh Hiên không phải người bệnh tự kỷ, hắn sợ mình sẽ ghen mất. Hắn biết Tần Thế dùng một cái nguyên nhân sứt mẻ lựa chọn mình. "Có năng lực". Hà Vân Túy dùng hết sức vứt kịch bản lên bàn, chất vấn Tần Thế: "Rốt cuộc là ông đang nghĩ gì?" "Thì là cảm thấy thằng nhóc này có khí chất tự phụ, là một thằng nhóc rất có năng lực thôi." "Có năng lực hay không tôi không biết, nhưng mà... Tôi thử vai qua rồi nhỉ?" Kỷ Cảnh Hiên chớp chớp mắt, nhìn về phía Hà Vân Túy mặt mày khó ở: "Ngại quá, làm anh thất vọng rồi." Tần Thế vỗ tay một cái: "Phải là cái thái độ ngông cuồng này! Phải dùng ánh mắt chửi người, đúng cái thái độ này rồi." "..." Kỷ Cảnh Hiên cạn lời: "Nếu qua rồi thì khi nào vào đoàn ạ." "Về bảo người đại diện các cậu gửi lịch trình cho tôi, đoàn phim của tôi nghiêm cấm trùng lịch, trùng thì hủy hợp đồng không hợp tác nữa. Lát nữa cậu và Quý Huyền Nguyệt cũng ở lại đi, chúng ta cùng ăn bữa cơm rồi ký hợp đồng." Kỷ Cảnh Hiên vừa ra ngoài đã nhìn thấy Quý Huyền Nguyệt dựa góc tường, hai tay cuộn lại vùi dưới áo khoác dày thành một vòng tròn. Anh nhẹ nhàng cúi đầu, tóc bay bồng bềnh, nửa bên mặt nghiêng ẩn dưới lớp áo lông, khóe mắt hơi cong. Ánh mắt Quý Huyền Nguyệt không hoàn toàn lạnh lẽo mà ngược lại mang nét quyến rũ. Thấy hắn đi tới, Quý Huyền Nguyệt liền chạy chậm đến đặt tay vào túi Kỷ Cảnh Hiên, anh nhẹ nhàng thở ra, mặt mày thư giãn: "Ấm quá đi." "Quý ca ca thì ấm rồi, chỉ có tay em là bị anh làm lạnh thôi." Kỷ Cảnh Hiên duỗi tay vuốt đầu tóc Quý Huyền Nguyệt, phủi bớt bụi gió thổi trên đầu anh đi, nhỏ giọng làm nũng: "Tay em lạnh cả rồi, anh bắt nạt em." Quý Huyền Nguyệt giơ tay nhéo eo Kỷ Cảnh Hiên nhưng vì mặc áo bông chẳng chạm đến chút thịt nào, anh lẩm bẩm nói: "Lúc chưa ngủ được thì nói muốn cả đời ủ ấm tay cho anh, ngủ được rồi thì bảo anh làm em lạnh. Qua mấy ngày nữa sẽ bảo anh nói chuyện làm phiền em, mấy tháng nữa chắc sẽ nói anh ở trước mặt làm chướng mắt em, đàn ông đúng là lừa đảo mà." "Sẽ nói thật." Kỷ Cảnh Hiên nhéo nhéo mũi Quý Huyền Nguyệt: "Quý ca ca bắt nạt em rồi, trước kia đều dỗ dành em, ngủ với em rồi dỗ em thôi cũng phải do dự, hôn cũng không chịu hôn em, làm mấy lần cũng không cho làm nữa. Em ủ ấm tay cho anh rồi mà thử vai có qua không anh cũng không hỏi, em buồn lắm." "... Em muốn đối xử với anh như thế chứ gì." Quý Huyền Nguyệt trợn trắng mắt, rút tay khỏi người Kỷ Cảnh Hiên, cười lạnh: "Không bao giờ nhớ đến em nữa." Anh vừa nói xong, ngẩng đầu đã thấy người phụ trách thu thập hiện trường nhìn qua, Quý Huyền Nguyệt vội vàng kéo khóa kéo trên miệng mình. Bởi vì đã đủ người, trời lại lạnh nên Tần Thế cho mọi người về cả. Có người đã thử vai, còn mấy người chưa đến lượt cũng không cam lòng bước về. Tần Thế không công bố người cuối cùng được chọn, Quý Huyền Nguyệt cũng không cảm thấy có việc gì, đang chuẩn bị dọn dẹp đi về thì bàn tay lạnh ngắt được ấm áp vây quanh, Kỷ Cảnh Hiên nắm lay tay anh, lắc đầu: "Anh Lưu đã đến đây rồi, cùng nhau ăn một bữa cơm đi." Quý Huyền Nguyệt là ai, Kỷ Cảnh Hiên vừa nói như vậy thì anh đã hiểu, anh nhỏ giọng hưng phấn: "Em cũng qua được rồi?" "Dạ." Kỷ Cảnh Hiên gật đầu, nhéo vành tai lạnh đến đỏ bừng của Quý Huyền Nguyệt, đội mũ cho anh rồi hỏi: "Sao lúc em vừa ra anh không hỏi?" "Lạnh, quên mất." Quý Huyền Nguyệt cong môi cười nhẹ: "Anh rất vui á, muốn em ôm xoay vòng vòng, nhưng mà lạnh quá à." "Về nhà rồi ôm, chồng đổi cách xoay anh vòng vòng nha." Quý Huyền Nguyệt trừng mắt với Kỷ Cảnh Hiên một cái: "Xí." Hai người nắm tay đi vào studio, Hà Vân Túy đang giúp Tần Thế sửa sang lại dữ liệu kịch bản thì thấy thái độ hai người cầm tay, ánh mắt gã lạnh lùng nhưng dù sao cũng cos làm chuyện gì mất mặt cả. Tần Thế ngồi trên ghế, phất phất tay: "Hai người ngồi trước đi." Quý Huyền Nguyệt kéo Kỷ Cảnh Hiên ngồi xuống. Người phụ trách liền đứng bên cạnh Tần Thế. "Quan hệ của ba cậu là gì đấy?" Quý Huyền Nguyệt nhíu mày liếc Hà Vân Túy một cái, cảm xúc ghét bỏ thể hiện rõ ràng: "Kẻ thù." Kỷ Cảnh Hiên: "Tình địch không đáng sợ lắm?" Hà Vân Túy: "..." Tần Thế vỗ tay, hưng phấn nói: "Rất tốt, Kỷ Cảnh Hiên cứ nhìn cậu ta thế đi, lúc đóng phim không cần dạy gì cả! Ánh mắt không tồi!" Hà Vân Túy cạn lời: "Ông mời bọn họ đến tấn công tôi đấy à?" Quý Huyền Nguyệt học theo giọng điệu của gã: "Mời anh đến cũng làm khó chịu tôi rồi." Kỷ Cảnh Hiên giơ tay vuốt gáy Quý Huyền Nguyệt: "Đừng nóng giận." Tần Thế lại vỗ tay cái nữa: "Làm tốt lắm, không khí rất được. Cảm giác thù địch rõ ràng như thế này trong giới giải trí không nhiều lắm đâu, chỉ toàn là ám chỉ phóng dao, chậc chậc, đã lâu rồi không thấy mấy đứa nhóc cãi nhau rồi." Hà Vân Túy thật sự không chịu nổi cách nói chuyện của Tần Thế, gã trực tiếp quay đầu đi ra ngoài, đưa lưng phất tay về phía ông: "Đi đây, buổi tối có việc." Thấy Hà Vân Túy đi rồi, Quý Huyền Nguyệt mới thoáng thả lỏng, anh dúi đầu vào lồng ngực Kỷ Cảnh Hiên. Cho dù ngồi đói diện Tần Thế đi nữa cũng không cảm thấy có gì không đúng, nếu nói trước kia phải chú ý đến chuyện bên ngoài đồng nghiệp trong nhà người yêu thì sau khi biết mình có thể trực tiếp kế thừa công ty, Quý Huyền Nguyệt chẳng quan tâm gì nữa. Bên cạnh anh không phải là một con người bình thường đâu, mà là con người khắc ra từ ngọn núi vàng đó. Kỷ Cảnh Hiên nhẹ nhàng ôm lấy anh. Tần Thế buồn cười nhìn hai người, bỗng nhiên mở miệng nói với Quý Huyền Nguyệt: "Cậu ỷ lại hắn quá nhỉ, lỡ sau này hai người chia tay thì sao?" Quý Huyền Nguyệt duỗi người, lười biếng nói: "Thì tôi sẽ... Đến nhà họ quậy tanh bành, nói là... Tôi mang thai rồi, nói em ấy bỏ vợ bỏ con." "Nói cái gì vậy?" Kỷ Cảnh Hiên nhéo nhéo mặt Quý Huyền Nguyệt: "Đàn ông sao lại mang thai được?" "Anh có thể... Giả gái à, dù sao anh là người nổi tiếng, không thể dùng khuôn mặt này tìm em đòi nợ đâu." Tần Thế bị câu trả lời của anh chọc cười: "Rất muốn xem thử." "Nói giỡn mà, ai chẳng biết." Quý Huyền Nguyệt vươn tay thay đổi tư thế thoải mái, nỉ non nói: "Chúng tôi sẽ không chia tay, đùa cái gì vậy chứ." Kỷ Cảnh Hiên vừa định nói chuyện, Quý Huyền Nguyệt đã nhỏ giọng nói: "Vất vả lắm mới cắp được con trai nhà giàu nhất đó, muốn tôi chia tay hả, không có cửa đâu, tôi có chết cũng không buông đâu." Anh giờ tay ôm chặt cổ Kỷ Cảnh Hiên, dường như cả người phải dính lấy Kỷ Cảnh Hiên mới chịu được. "Siết chặt quá rồi Quý ca ca, em sắp thở không nổi." Tay Quý Huyền Nguyệt ngay lập tức buông lỏng: "Anh lỡ nói ra khỏi miệng rồi à?" "Hahahahaha." Tần Thế vỗ bàn cười to: "Tôi thấy vui thật đấy, Hà Vân Túy thích cậu cũng lạ nhỉ, tôi nhớ ngày xưa cậu ta bảo thích người dịu dàng ít nói, cậu chẳng dính được chút gì cả." Quý Huyền Nguyệt: "..." Vì sao phải nhắc đến hình tượng trước kia của tôi. Nhỡ đâu lại làm anh Lưu nhớ đến tâm huyết nhiều năm của mình bị tôi hủy trong một ngày, tôi sẽ bị đánh nữa đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]