Lâm Sư tận lực khắc chế nội tâm đang kích động.
Không thể quá chờ mong, mong đợi càng nhiều thì thất vọng cũng càng nhiều.
Có một lần, mẹ hắn đánh chửi hắn xong lại áy náy xin lỗi hắn, còn nói sẽ mua quà bồi thường cho hắn.
Hắn chờ mong cực kỳ.
Nhưng hắn chờ, lại chờ, đợi vài ngày cũng không thấy quà.
Hắn đi hỏi mẹ thì lại nhận được những lời châm chọc mỉa mai.
“ Mày cũng xứng muốn quà? Tao chưa thấy cái đứa trẻ nào không hiểu chuyện như mày.”
“ Mày không biết mày có bệnh tự kỷ sao? Mày đừng cho tao thêm phiền phức được không?”
“Tao vừa thấy mày liền ghê tởm, cuộc đời của tao đều bị mày làm hỏng.”
Những lời này cùng thái độ của mẹ không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn, Lâm Sư trong mắt ánh sáng đang hiện lên cũng dần dần tối sầm xuống.
Hắn trầm mặc mà ăn hết bát cháo trước mặt, một giọt cũng không để thừa.
Tắt đèn lầu một, lúc lên lầu hai, hắn theo bản năng nhìn góc phòng, sau đó mới vào phòng đóng cửa lại.
Lúc Lâm Sư lên giường, chạm vào chân trái mình một chút.
Là một cái chân giả không hề có hơi ấm.
Bác sĩ nói, lúc ngủ tốt nhất tháo chân giả xuống, nhưng hắn không nghĩ tháo, hắn không hy vọng lúc xuống giường bỗng nhiên phát hiện hắn đã thành tàn phế.
Cho nên hắn chỉ có thể dùng phương thức này an ủi chính mình, hắn còn xem như toàn vẹn.
Ôn Du Du xuyên sách ngày đầu tiên ngủ vô cùng ngon. Ngày hôm sau cô ngủ đến 9 giờ mới tỉnh.Hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nguyet-quang-cua-nam-phu-co-chap/244754/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.