Chẳng sợ bị đày xuống âm ty, chỉ nguyện cùng người thiên trường địa cửu.
Cô đơn vẽ uyên ương đôi lứa, lúc tỉnh lại ngỡ giấc mộng ngàn năm.
Ngày tháng năm ấy, tuyết phủ ngập trời trắng xóa...Bóng vị bạo quân tương truyền ở thế gian tuyệt tình lãnh khốc lẫn trong làn tuyết bi thương cô độc..
Hắn tự bao giờ khắc tên nàng trong ngực, tự thôi miên bản thân lừa mình dối người, chỉ là một khoảnh khắc nào đấy mồ hôi lạnh tuôn đầy sống lưng, hắn giật mình nhận ra cảnh còn người mất...
Nàng khiến con tim hắn máu chảy đầm đìa, khiến thân thể hắn tựa lóc xương xẻ thịt. Bạo quân kiêu ngạo đứng trên muôn người nay trở nên thân tàn ma dại. Đời hắn chỉ có sai lầm duy nhất, ngỡ rằng thứ hành hạ người ta đau đớn nhất là cái chết mà không biết rằng....
Thứ khiến con người ta sống không bằng chết, chính là con dao hai lưỡi thế gian gọi là tình yêu.
***************
Mấy đêm nay, Vân Mặc đều chìm vào ảo mộng.
Hoàng cung mang theo hơi thở lạnh lẽo, huyết đỏ thấm đẫm trên nền tuyết lạnh. Linh hồn Vân Mặc phiêu dạt, bước đi trong hư vô, mỗi bước của nàng giống như dẫm lên gai nhọn, máu chảy lênh láng.
Trái tim cũng như bước chân của nàng, hòa chung nhịp điệu, đau như ngàn mũi tên xuyên qua.
Đến lúc tuyết tan, nàng bắt gặp một nam tử dáng người mơ hồ, cuồng ngạo ngồi trên ngai vàng. Tuy chỉ mơ hồ nhìn thấy nhưng dáng người của hắn cũng khiến gương mặt Vân Mặc xuất hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nguyet-quang-cua-bao-quan-tan-doc/2528891/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.