Ánh trăng nhàn nhạt, len lỏi chảy qua từng nhành cây kẽ lá, phản chiếu mơ hồ bóng vị nam tử đứng bên cạnh ổ mai phủ đầy tuyết. Hắn thờ ơ chứng kiến náo loạn ở tiệc sinh thần của vị phi tử đang độc sủng hậu cung, sâu trong đôi mắt phượng là ý cười lấp lánh!
Bên cạnh hắn là tên tiểu thái giám hầu cạnh, thấy dáng vẻ bàng quan của chủ nhân không kìm được rụt rè cất tiếng.
- " Đại nhân, điện hạ rơi xuống nước, nên tính thế nào? Nếu không cứu kịp, điện hạ sẽ chết."
Nam nhân đang thờ ơ xem kịch vui, tay vẫn đang phe phẩy chiếc quạt tinh xảo, nghe thuộc hạ của hắn cất tiếng mà không kìm được bật cười, đoạn lười biếng trả lời.
- " Thủy thâm tắc lưu hoãn*, không nên nóng vội."
(*Thủy thâm tắc lưu hoãn: nước càng sâu thì dòng chảy càng thong thả.)
Bỗng nhiên lúc này có tiếng ồn ào ở phía gần đấy. Nam nhân khẽ đưa mắt, tò mò không biết còn chuyện thú vị gì xảy ra nữa đây?
Hai tên lính gác đang ngăn cản quát mắng một tiểu thái giám, một tên còn thẳng thừng đạp tiểu thái giám xuống đất.
- " Tên nô tài này từ đâu đến, có biết đây là Phượng Nghi cung của Lệ phi nương nương?? Một tiểu tôm tép như ngươi mà dám xin vào sao?"
Khẽ nghiến răng chịu đựng cơn đau, Vân Mặc vẫn quỳ xuống khẩn cầu.
- " Nô tài là người của Ngọc Lan cung, mong hai vị huynh đài xem xét. Vốn là điện hạ căn dặn, đến giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nguyet-quang-cua-bao-quan-tan-doc/2528876/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.