Sương khói mờ ảo, người chập chờn nơi đáy mộng, đâu biết là tỉnh hay mê?
Phía bên ngoài, gió hòa cùng tuyết dấy lên trận cuồng phong. Nơi căn phòng, vị hoàng tử đã tỉnh giấc, nhưng người hắn cần nhất, lại chẳng thấy đâu.
Nàng biến mất rồi...
Lúc biết được điều này, cơn tức giận đã nghiền nát lý trí của hắn. Nhất Dạ vừa mới tỉnh chẳng được bao lâu, bây giờ vì điên cuồng tức giận mà hắn lại ho ra một trận máu tươi.
Sắc mặt hắn nhợt nhạt, yếu ớt như phù dung mỏng manh trong gió.
Nếu như không phải thân thể còn yếu ớt, hắn nhất định sẽ cầm kiếm kết liễu Phùng Đình, ban cho Phùng Đình cái chết vạn kiếp bất phục.
Chinh chiến sa trường thì liên quan gì đến hắn, sinh mạng con dân Đại Yến có can hệ gì đến hắn, khi mà mọi thứ hắn làm, đều trở nên vô nghĩa khi người ấy biến tan?
Đôi mắt của vị hoàng tử đỏ lên một màu máu, yêu dã quỷ dị.
Phùng Đình cảm thấy, bản thân đã đánh giá thấp vị trí tên thái giám ấy trong lòng điện hạ rồi. Nếu như thực sự Vân Mặc chết đi, chờ đợi y không những là cái chết vạn kiếp bất phục mà còn liên lụy đến vạn sinh linh của con dân Đại Yến.
Ác linh trong người hắn, có lẽ, chỉ có Vân Mặc mới trói buộc được mà thôi?
Lúc này đây, bộ dạng của thiếu niên biến đổi hoàn toàn, giống như ác thú đã phá vỡ phong ấn!
Tuyết vẫn rơi đầy trời, bóng vị hoàng tử cô độc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nguyet-quang-cua-bao-quan-tan-doc/2528850/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.