Đời này, Lý Nhất Dạ hận nhất là ái tình ở thế gian.
Hắn không hiểu, ái tình rốt cuộc là thứ gì, mà khiến thần trí của một người trở nên điên đảo?
Hắn từng chứng kiến khi không xuất hiện Lệ phi, hoàng thượng có bấy nhiêu lý trí cùng sáng suốt lạnh nhạt.
Nhưng đến khi vị sủng phi xuất hiện, hoàng thượng dường như không còn là chính mình.
Rõ ràng Lệ phi chẳng hề yêu thương hoàng thượng, đáy mắt nàng luôn lạnh lẽo và đầy toan tính, thứ vị sủng phi đó khát cầu, chẳng qua là hoàng quyền tôn quý mộng ảo kia.
Mà hoàng thượng, vừa hay có được thứ ấy. Cũng chỉ vì y là hoàng đế một quốc, y mới có thể níu giữ vị sủng phi của y bên cạnh.
Lý Nhất Dạ hiểu, đối với những gì vị sủng phi ấy toan tính, những gì nàng ngầm xây dựng thế lực trong bóng tối, thậm chí còn gây tổn thương đớn đau cho hắn, hoàng thượng đều biết.
Nhưng vì yêu đến si tình mù quáng, hoàng thượng đều bỏ qua hết thảy, nhất kiến chung tình với nàng trước sau như một.
Hắn từng chứng kiến trong đôi mắt của phụ hoàng hắn, đã đau đớn giãy giụa thế nào khi ở bên cạnh vị sủng phi không yêu thương y, đối với y chỉ có trái tim băng giá lạnh nhạt, mà y thì vẫn cố chấp ở bên cạnh nàng, cưng sủng nàng, chiều chuộng nàng đến nghịch thiên.
Có vị quan ỷ lại việc có công lớn với triều đình lâu năm, cả gan can gián bệ hạ đừng quá sa đà vào mỹ sắc, cho rằng Lệ phi là yêu cơ họa quốc, che mờ lý trí bệ hạ.
Ngay lập tức, người đó nhận án cửu tộc chu di. Máu chảy thành sông tưới khắp đại điện hôm ấy.
Đầu người đó được đem ra treo trước cổng thành. Vị hoàng đế từng dịu dàng ôn hòa như dòng suối mát ngày nào, lại có ngày trở nên tàn ác.
Dường như khi chuyện gì liên quan đến Lệ phi, hoàng đế bệ hạ từ nhu nhược bỗng trở nên kiên quyết và tàn nhẫn.
Bởi có người từng có công lớn phục vụ hoàng đế bao năm, vì một lời can gián mà nhận án lãnh khốc như vậy, từ đó, quần thần không một ai dám can ngăn hay dâng sớ gì về Lệ phi nữa. Từ ấy, việc mong muốn hoàng đế mở rộng hậu cung trở nên chìm dần.
Sau tất cả những việc xảy ra, trước mắt tất cả thần dân Đại Yến, vị hoàng đế lại trở về là người ôn hòa dịu dàng, trị quốc an khang.
Cho đến khi đại hoàng tử ra chiến trường, nhân lúc Đại Yến rối loạn vì tin đại hoàng tử thắng trận đầu nhưng lại sống chết không rõ, Lệ phi muốn nhân cơ hội này đảo chính thành công.
Đêm tuyết lạnh giá, vị phi tử mỉm cười xinh đẹp đến mê người, đưa cho hoàng đế bệ hạ ly rượu độc.
Hoàng đế bệ hạ thấy vẻ mặt tự tin của người thương, y nở nụ cười nhạt, y biết, nàng tự tin đến thế, bởi vì nàng nắm được nhược điểm chí mạng của y, đó là y yêu nàng đến điên cuồng sâu sắc.
Nếu như nàng muốn mạng của y để đạt được thứ mình muốn, vậy thì y sẽ thành toàn khát vọng của nàng, để nàng bước đến hoàng quyền cao quý.
Nhưng nếu nàng không thể nắm được nó trong tay, vậy thì xuống dưới hoàng tuyền bầu bạn cùng y đi. Bởi vì, địa ngục cô đơn lắm, y chẳng biết mình có thể chịu đựng được bao lâu ở địa ngục, khi mà không còn nàng ở bên?
Lòng vị hoàng thượng nổi bão tố từng đợt nhưng bên ngoài, y vẫn ân cần dịu dàng như ngày nào, vẻ mặt y chung tình tha thiết nhìn vị sủng phi của y, sau đó y thản nhiên cầm lấy ly rượu độc.
Đến giờ phút này, y cũng không muốn diễn kịch với nàng nữa. Dù lý trí đã nói y sẽ thành toàn cho nàng, nhưng trái tim lại vỡ nát nhức nhối, đau khổ tột cùng. Từng ấy năm yêu thương cưng sủng người trước mắt bao nhiêu, vậy mà chỉ đổi lại người ấy cứ vô tình lạnh nhạt, thậm chí còn muốn y chết, thử hỏi không đau được sao?
- "Đó là điều mà nàng muốn ư?"
Lệ phi sững sờ một chút vì câu hỏi của hoàng thượng, đáy mắt nàng thoáng lóe lên tia do dự, nhưng sau đó nàng lạnh lẽo mỉm cười.
Nàng đương nhiên hiểu, hoàng thượng biết rõ y đang cầm trong tay chén rượu độc. Lệ phi cứ ngỡ hoàng thượng vẫn chiều theo ý nàng mà diễn tiếp, uống hết ly rượu độc trong tay, nhưng chẳng ngờ, hoàng đế mệt mỏi không muốn diễn nữa.
Y trực tiếp xuyên thủng tấm màn giả dối giữa hai người.
Nhưng như vậy có thể thay đổi được gì nữa ư?
- "Thiếp biết, bệ hạ luôn hiểu rõ thần thiếp, giống như thần thiếp vô cùng hiểu bệ hạ vậy."
Hoàng đế bệ hạ nở nụ cười bi thương, y còn mong chờ gì ở câu trả lời của nàng? Y biết, là y đã tàn nhẫn giết chết người nàng từng yêu, là y cố chấp trói nàng ở bên mình, để trái tim trong sáng của nàng ngày nào giờ đây đã cằn cỗi nhuốm đen.
Thà rằng nàng âm thầm lên kế hoạch rồi trực tiếp lấy mạng y, nhưng nàng ỷ lại vào tình yêu của y dành cho nàng mà tàn nhẫn lấy mạng y theo cách này, y thực sự vô cùng đớn đau thống khổ.
Đây có lẽ là cái giá mà y phải trả chăng?
Một khắc y uống hết cạn ly rượu trong tay, độc rất nhanh lan vào lục phủ ngũ tạng, cướp đi tính mạng của y. Ly rượu liền rơi xuống đất, tiếng vụn vỡ vang lên chói tai lạnh lẽo, những mảnh vỡ văng ra tứ phía.
Vị sủng phi chứng kiến cái chết của hoàng thượng từ đầu đến cuối, gương mặt tuyệt sắc chẳng lộ ra chút tình cảm. Trong lịch sử, những kẻ muốn đảo chính phải dẫm đạp lên huyết tinh mà trải qua bao mưa tanh gió máu, còn nàng thì chẳng tốn chút công sức nào đã nhanh chóng kết liễu vị hoàng đế trước mắt.
Phải là yêu thương đến thế nào, mới có thể buông bỏ tất cả mọi thứ mà dâng hiến cho nàng hết thảy?
Vị sủng phi cả đời chỉ khát cầu hoàng quyền tôn quý, lúc ấy trái tim lạnh lẽo bỗng ẩn ẩn nhói đau, dường như nàng đã mất đi thứ gì cực kì quý giá.
Trong một khắc, nàng cảm giác bản thân đang lạc vào một trận sương mù, tìm mãi chẳng thấy lối thoát.
Ái tình là gì, khiến con người có thể vì kẻ khác mà như thiêu thân lao vào ngọn lửa?
Nhất Dạ từng tự hỏi, bên cạnh người máu lạnh vô tình như vị sủng phi ấy, phụ hoàng của hắn đã từng mệt mỏi muốn buông bỏ chưa?
Sao y có thể kiên nhẫn đến kinh người, cố chấp dây dưa với người kia chẳng dứt?
Tình yêu điên dại của y khiến mẫu thân hắn chết một cách oan nghiệt, khiến cuộc sống của hắn chẳng có lấy một chút hơi ấm, mãi đến khi Vân Mặc xuất hiện.
Sau này, thứ tình yêu điên dại đó, còn tàn nhẫn cướp đi mạng sống của y.
Bao nhiêu năm giày vò thống khổ bên cạnh người chẳng hề yêu y, đã từng có giây phút nào, y hối hận?
Lý Nhất Dạ cũng chẳng rõ, chỉ biết rằng...hắn căm hận thứ thế gian tôn sùng gọi là "ái tình" ấy.
Nhất Dạ hắn đã từng thề, tuyệt đối sẽ không sa đọa vào tình yêu.
******************
Ngày tháng năm ấy, vị bạo quân trẻ tuổi lên ngôi, chính là dẫm lên máu của thiên hạ mà bước đến hoàng quyền tôn quý.
Đã trôi qua được bao nhiêu ngày, hắn chỉ biết chìm vào chém giết đến điên loạn?
Người đời bảo, hắn vô tâm vô tình.
Hậu cung của hắn, không có lấy một bóng nữ nhân. Dù tân đế tuổi trẻ tuấn tú vô song, nhưng hắn quá tàn độc, hắn chẳng phải là con người, hắn là đại diện cho quỷ dữ.
Vì thế, những thiếu nữ ở kinh thành đều sợ hãi hắn.
Từ lúc hắn đăng cơ, Đại Yến chưa bao giờ được mở tiệc mừng vui.
Chiến tranh liên miên, đau thương chết chóc.
Muôn dân lầm than đói khổ, tiếng oán thán vang trời dậy đất. Khí uất bao trùm cả giang sơn Đại Yến. Trong khi đó, tân đế ngày càng bạo ngược hơn.
Ở Ngọc Lan cung có một lời đồn, tân đế không gần nữ sắc, bởi vì hắn có một sở thích quái lạ.
Nghe nói, khi hắn còn là một hoàng tử, hắn từng yêu sủng một người, mà người đó, lại là thái giám của hắn. Sau này, người thái giám đó đã chết ở chiến trường, tân đế từng có một đoạn kí ức cực kì thống khổ.
Về lời đồn hư hư thực thực này, mỗi người một ý. Chỉ có Hạ Nhã Tịch biết rõ, lời đồn chín phần là thật, bởi vì, nàng cứ tưởng Lý Nhất Dạ chỉ có lãnh khốc tàn bạo, cho đến khi nàng chứng kiến hắn dịu dàng trước một người.
Cái cách hắn giả dối che bản chất máu lạnh của bản thân bằng vẻ ngoài vô hại, cái cách cẩn thận nâng niu, trân trọng người ấy mới nực cười làm sao.
Hạ Nhã Tịch cảm thấy niềm kiêu hãnh của bản thân bị giày xéo quằn quại, nàng xinh đẹp đến vậy, nàng còn có thể cùng hắn xây dựng giang sơn, nàng có cái gì thua kém tên thái giám vô danh ấy?
Lý Nhất Dạ, phải chăng hắn đã mù?
Bạo quân tàn độc như vậy, chỉ biết chém giết, ấy vậy mà có một lần, hắn lại tha mạng cho một người.
Lúc ấy, Lý Nhất Dạ đem binh tiến tới san bằng Bắc quốc.
Chẳng mấy chốc, Bắc quốc đã không chống cự được. Băc quốc mất nước nhanh như vậy, lý do một phần vị hoàng đế ở đây sa vào tửu sắc.
Đến khi Nhất Dạ mặc áo giáp bạc điên cuồng tiến vào hoàng cung, hoàng đế Bắc quốc vẫn còn đang mơ màng trong men rượu, say sưa thưởng nhạc.
Hắn gương cung, bắn chết hoàng đế Bắc quốc.
Sau đó, tất cả đều rối loạn. Vị vũ nữ đang múa cho hoàng đế Bắc quốc, sợ hãi định bỏ chạy thì Nhất Dạ đã bắt lấy nàng ta.
Nàng ta vận y phục trắng thuần, ngây thơ kiều diễm, trong đôi mắt xinh đẹp không che giấu được sự hoảng sợ. Cả người nàng ta cực kì run rẩy, thiếu niên trước mặt tuy tuấn mỹ nhưng hắn chính là sát thần của Đại Yến.
Không ngờ, bạo quân lại nói.
- "Ngươi múa cho ta một khúc, ta sẽ không giết ngươi."
Tất cả mọi người đều kinh ngạc và sững sờ vì quyết định quỷ dị của bạo quân.
Bạo quân lạnh lùng ngồi trên ngai vàng của hoàng đế Bắc quốc, không khí trong phòng tràn đầy mùi máu tanh nồng, tay hắn vừa nhuốm máu đã muốn nhìn vũ cơ hiến khúc?
Bạo quân thích xem múa, sao trước đó bọn họ chưa từng biết đến?
Người vũ cơ vừa run rẩy vừa hiến khúc, thế nhưng vì quá sợ hãi mà cả người nàng ta đều trắng bệch nhợt nhạt, mùi máu tanh nồng khiến nàng ta cực kì buồn nôn, ngực nàng ta khó chịu đến muốn nổ tung.
Sau đó trước ánh mắt nhìn chằm chằm sắc lạnh của bạo quân, nàng ta vấp ngã xuống đất, đồng thời không ngừng nôn khan đến tội nghiệp.
Bạo quân nhíu mày khó chịu, sau đó hắn lập tức đứng dậy rời đi.
Hắn quả là đã giữ đúng lời hứa không giết người vũ nữ đó, dù điệu múa chưa được hoàn thành.
Người đời phỏng đoán rằng bạo quân thích xem vũ khúc, hoặc có thể tâm tình hắn thay đổi thất thường. Chỉ có một người cận vệ biết, đêm ấy, như mọi khi bạo quân ra tay ác độc, máu chảy dọc thanh kiếm của hắn, còn người bị hắn giết đã thảm hại đến không ra dáng hình. Y đem thi thể ấy thu dọn, lại tình cờ thấy bạo quân đang ôm đầu.
Phải rồi, tân đế có triệu chứng đau đầu, mỗi khi lên cơn đều sẽ giết người, đêm nay cũng không ngoại lệ.
Dòng chảy trong máu hắn đã nhuốm màu của quỷ dữ.
Chỉ là, nơi khóe mắt của hắn, dường như xuất hiện giọt lệ.
Người cận vệ không chắc lắm, nhưng y không dám nhìn thẳng, chỉ nhanh chóng thu dọn tàn cuộc rồi rời khỏi nơi quỷ dị này.
Sương khói bay lên lả lướt trên không trung.
Nơi tẩm điện xa hoa, chỉ có bạo quân cô độc đang bị giày vò bởi cơn đau đầu thống khổ. Đồng thời, một phần ký ức đã lãng quên về Vân Mặc lại chậm rãi ùa về.
Một vệt máu lặng lẽ rỉ ra nơi khóe môi, hắn đột nhiên bật cười, lại nghĩ đến tình yêu của phụ hoàng dành cho Lệ phi, dường như, hắn đã hiểu ra vài thứ.
Hắn ngu ngốc sa đọa vào ái tình lúc nào chẳng hay. Khi phát hiện bản thân đã yêu, hắn từng muốn giết chết ái tình, nhưng cuối cùng lại cam chịu để ái tình hành hạ hắn.
Có lẽ, đó là vì hắn yêu nàng, yêu nàng đến muốn phát điên.
Những ngọn nến mờ mịt thắp sáng căn phòng u ám.
Không khí lạnh lẽo cô đơn, Lý Nhất Dạ thống khổ dựa vào long sàng, lúc ấy, vẻ bạo ngược của hắn đã rũ xuống, nơi đáy mắt tràn ngập bi thương.
Một giọt lệ lặng lẽ rơi, biến tan vào hư vô.
Bạo quân tàn độc trong mắt thế gian, bấy giờ lại yếu đuối tội nghiệp như một đứa trẻ.
Ai bảo rằng sống không bằng chết mới là điều đau đớn nhất?
Rõ ràng thứ khiến con người đau đớn hơn hết thảy, chính là con dao hai lưỡi thế gian gọi là "tình yêu".
Đã bao đêm, hắn làm bạn với cô độc.
Nàng ở đâu, mà hắn ngỡ thế gian đều vụn vỡ?
Có đôi khi, hắn tưởng như đã buông bỏ ái tình...Thế nhưng, trái tim đập điên cuồng trong ngực, sao vẫn chưa thôi rung động?
Tuyết vẫn rơi, gió vẫn thổi... lạnh lẽo tê buốt...
Thời gian vô tình lặng lẽ trôi, để chấp niệm ngấm vào xương tủy nén lại trong tiếng thở dài.
Chuyện xưa trong cung đình, mối tình của vị bạo quân cứ thế chìm vào quên lãng, cuốn theo gió, tan thành tuyết.
Có bao nhiêu cái "giá như", nếu thời gian quay ngược trở lại?
Không phải trên đời này ai sinh ra cũng tự nhiên mà ác.
Cũng không phải con người sinh ra đã không có tình yêu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]