Anh họ còn công việc nên không thể ở lâu với Hoắc Hữu Thanh.
Một mình Hoắc Hữu Thanh ở trong phòng bệnh, y ngẩn người nhìn chằm chằm điện thoại di động.
Hình như không phải mơ.
Y lại đến chín năm sau.
Anh họ nói Cung Lang đột nhiên nhào tới đánh y, làm y đập vào thành giường, hôn mê suốt một ngày. Mặc dù anh họ rất tức giận, nhưng bây giờ gia nghiệp của đám người Cung Lang rất lớn và còn bắt tay với nhau, nên bọn họ hoàn toàn không đấu lại.
"Đám người?", Hoắc Hữu Thanh bắt được từ quan trọng: "Trừ Cung Lang và Cừu Vấn Phỉ, vậy thì còn ai nữa?"
Anh họ cố nặn ra một nụ cười: "Hữu Hữu, chúng ta đừng để ý đến những thứ này nữa."
Anh họ dường như sợ y biết được tên của những người đó rồi sẽ khổ sở.
Hoắc Hữu Thanh định hỏi lại, nhưng y nhìn biểu cảm của anh họ, hay là thôi đi, y không muốn anh họ khó xử.
Anh họ đi chưa bao lâu thì y tá bệnh viện thông báo cho Hoắc Hữu Thanh đến tầng khác làm kiểm tra. Lúc Hoắc Hữu Thanh đang chờ thang máy, y nhìn thấy người quen.
Là Cung Lang, cậu đang cẩn thận đỡ một người mặc đồ bệnh nhân. Bởi vì người mặc đồ bệnh nhân đang cúi đầu nên Hoắc Hữu Thanh không thấy rõ mặt, y chỉ nhìn thấy dáng người nọ cao gầy. Y đoán người đó là Đới Nguyên.
"Ting."
Thang máy đến.
Hoắc Hữu Thanh không nhìn nữa, y bước vào thang máy.
Chớp mắt đã qua vài ngày, anh họ đến đón y xuất viện.
Ở trên xe, anh họ cứ lải nhải cằn nhằn nói mình mua rất nhiều đồ ăn, về rồi sẽ làm cho y ăn, anh còn nói thân thể y chưa tốt hẳn, nên anh họ muốn y chuyển tới chỗ anh ở.
Hoắc Hữu Thanh nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, y chợt nói: "Cậu mợ đâu ạ?"
Mấy ngày y nằm viện mà chẳng thấy cậu mợ đến thăm, đương nhiên cũng không có người khác, chỉ có anh họ đến thăm y thôi.
Anh họ im lặng trong phút chốc: "Đã đi từ mấy năm trước rồi."
Hoắc Hữu Thanh nhất thời không biết nên nói gì, y rầu rĩ ngồi đó.
"Con người có sinh lão bệnh tử, bọn họ đi rồi thì sẽ không còn đau khổ nữa", anh họ an ủi Hoắc Hữu Thanh: "Bây giờ anh đang ở một mình, em chuyển tới đi, hai anh em mình ở chung với nhau sẽ tốt hơn."
Hoắc Hữu Thanh không từ chối.
Mấy ngày nay y luôn nghĩ, có khi nào mình ngủ một giấc thì sẽ trở về năm 18 tuổi không, nhưng không. Nếu y thật sự phải sống ở chín năm sau và phải bắt đầu lại, thì y phải vạch rõ giới hạn với Cung Lang và Cừu Vấn Phỉ.
Y không biết Đới Nguyên, cũng không có hứng thú làm tổn thương Đới Nguyên.
Việc quan trọng bây giờ là y phải tìm một công việc trước.
Anh họ nói y về nước nhưng vẫn chưa tìm được công việc, mặc dù y có tiền tiết kiệm, anh họ cũng sẵn lòng nuôi y, song Hoắc Hữu Thanh nghĩ mình đã 27 tuổi, phải tự nghĩ cách kiếm tiền nuôi bản thân thôi.
Với lại, kiếm chút việc làm cũng đỡ chán hơn.
Hoắc Hữu Thanh vẫn còn ở chỗ cũ, ngày xuất viện, y sắp xếp hành lý sơ qua rồi chuyển tới nơi anh họ ở. Sau khi cậu mợ mất, cuộc sống của anh họ cũng khó khăn hơn. Ban đầu anh sống ở mặt bằng năm trăm mét vuông ở trung tâm thành phố, giờ đã biến thành căn hộ ba phòng ngủ và hai sảnh, cách trung tâm thành phố vài trạm tàu điện ngầm.
—
Hoắc Hữu Thanh ngồi trên thảm, y xem sơ yếu lý lịch của bản thân.
Y từng học kinh doanh ở nước ngoài.
Hửm?
Tại sao y lại học kinh doanh?
Hoắc Hữu Thanh suy nghĩ một hồi, y chẳng nhớ được gì hết, hiện tại y không nhớ gì về kinh doanh, thế nên y không thể mang lý lịch này đi xin việc được.
Y tốn thời gian một buổi trưa để sửa sơ yếu lý lịch, bỏ cái cũ đi.
Mấy ngày sau, y nhận được một cuộc gọi phỏng vấn.
Tiếng Anh của Hoắc Hữu Thanh rất tốt, y còn biết tiếng Tây Ban Nha. Thế nên tất cả các công việc y ứng tuyển đều là công việc phiên dịch, y thật sự tìm được công việc phù hợp rồi.
Nhưng chỉ là công việc ngắn hạn.
Người thuê là một nhiếp ảnh gia người nước ngoài, người đó đi công tác ở Trung Quốc nửa năm. Cho nên người đó muốn tìm một trợ lý có thể phiên dịch, tiền lương và đãi ngộ không tồi.
Lúc Hoắc Hữu Thanh đến phỏng vấn, y không gặp ông chủ mà chỉ gặp một người khác, nghe nói là người đại diện của ông chủ.
Người đại diện khá hài lòng với Hoắc Hữu Thanh, liền ký kết hợp đồng ngay hôm đó. Lúc tiễn Hoắc Hữu Thanh về, người đại diện đột nhiên hỏi: "Thật xin lỗi, Hoắc tiên sinh, tôi muốn hỏi vấn đề riêng tư một chút, anh có phải là người đồng tính không?"
Hoắc Hữu Thanh suy tư một hồi: "Có lẽ."
Người đại diện hơi ngạc nhiên với câu trả lời nước đôi này: "Hải Đức tiên sinh là người đồng tính, tôi nói trước với anh để anh không phải lo lắng, anh ấy chưa động đến người bên mình bao giờ", nói đến cuối câu, người đại diện nghịch ngợm nháy mắt: "Thật ra nếu dáng dấp Hoắc tiên sinh không đẹp như này thì tôi chẳng thèm nói mấy lời này đâu."
Hoắc Hữu Thanh biết chủ thuê là người nước Y, y không bất ngờ với tính hướng của người nọ.
Nhưng khi nhìn thấy người thật, y mới biết thật ra ông chủ của mình là người Hoa kiều.
Anh họ biết Hoắc Hữu Thanh tìm được một công việc mới, anh có hơi lo lắng: "Có phải lừa đảo không vậy? Hữu Hữu, sao em lại chịu ký hợp đồng nhanh thế? Em phải bàn bạc với anh một chút chứ. Hầy, em không có kinh nghiệm trong việc này lại đi làm phiên dịch, sao người ta dám thuê em..."
Hoắc Hữu Thanh nhét quả quýt đã lột vỏ vào miệng anh họ: "Được rồi mà, em đã ký hợp đồng xong xuôi rồi, bây giờ em... có gì đáng để lừa chứ. Tuy em mất trí nhớ, nhưng mắt nhìn người vẫn tốt lắm, người ký hợp đồng với em mặc quần áo không rẻ đâu."
"Hả?", anh họ không tin.
Ngày đầu tiên đi làm, Hoắc Hữu Thanh gặp ông chủ của mình, đối phương là một người đàn ông thành công điển hình. Nhưng có thể vì nguyên nhân muốn làm nghệ thuật, nên gã nuôi một mái tóc dài, nhưng không quá nữ tính, để lộ một khuôn mặt anh tuấn, à còn nuôi râu nữa.
Gã tầm hơn ba mươi tuổi, có mấy nếp nhăn nơi khóe mắt.
Lúc mới gặp, ông chủ rất lạnh lùng với Hoắc Hữu Thanh. Sau một ngày làm việc, Hoắc Hữu Thanh phát hiện lịch trình cả ngày của mình chỉ là ở bên cạnh xem ông chủ chụp hình.
Buổi sáng từ chín giờ tới mười giờ tối, Hoắc Hữu Thanh không nhịn được mà ngáp một cái. Thời gian này y luôn ở nhà của anh họ, ngủ sớm dậy sớm, còn được ngủ trưa, nhưng giờ này y vẫn không chống lại cơn mệt mỏi và muốn ngủ.
"Buồn ngủ?", giọng nói trưởng thành của người đàn ông đột nhiên vang lên.
Hoắc Hữu Thanh nhìn qua, y phát hiện người nói chuyện với y là ông chủ - Hải Đức tiên sinh.
Gã đưa ly cà phê cho Hoắc Hữu Thanh, vừa dùng tiếng Anh hỏi Hoắc Hữu Thanh: "Cậu xem cả một ngày rồi, cảm thấy thế nào?"
"À, được lắm ạ", Hoắc Hữu Thanh là một người không chuyên, y sợ nói nhiều sai nhiều.
Ông chủ nhíu mày, hình như không quá vừa lòng với câu trả lời này, gã chớp mắt rồi bỏ qua cho Hoắc Hữu Thanh, chuyển qua làm việc khác. Hoắc Hữu Thanh nhấp một ngụm cà phê, tiếp đó từ từ hít thở.
Mệt quá, muốn ngủ một giấc.
—
Sau khi làm việc liên tục một tuần, Hoắc Hữu Thanh với trí nhớ năm 18 tuổi đã nếm trải nỗi khổ của Shachiku*. Nếu ngày làm việc đầu tiên khá nhàm chán, thì mấy ngày sau y vô cùng bận rộn, công việc của ông chủ có rất nhiều hợp đồng, nhiều đến nổi cứ ba tiếng là phải làm việc với một người khác.
*Shachiku (しゃちく)/Xã xúc = gia súc của công ty, dùng để mô tả nhân viên văn phòng ở Nhật Bản, kiểu làm việc bán mạng cho công ty như trâu bò ấy.
Mặc dù ông chủ không hay nói chuyện với y, nhưng gã đã rất cẩn thận khi trao đổi với đối tác về công việc. Vậy nên Hoắc Hữu Thanh cần phải luôn ở bên để có thể phiên dịch. Vài ngày tiếp, miệng lưỡi y cũng khô khốc hết, y không thể không li.ếm môi mình.
"Đừng liế.m., liế.m nữa là tróc da luôn đó", ông chủ bỗng nhiên dừng công việc lại, nói chuyện với Hoắc Hữu Thanh.
Hoắc Hữu Thanh nhìn như đang làm việc, nhưng thật ra cậu đang ở trên mây rồi. Bây giờ đã sắp mười giờ tối, cũng gần tới giờ y lên giường ngủ, y phiên dịch lời của ông chủ mà mình nghe bằng tai này đã lọt ra tai kia cho đối tác.
Đối tác sửng sốt, vô tình sờ lên môi mình: "Tôi, tôi không..."
"Xin lỗi, tôi phiên dịch nhầm ạ", Hoắc Hữu Thanh hoàn hồn, y nhìn ông chủ, phát hiện đối phương đang nhìn chằm chằm mình, y cố nở một nụ cười: "Cảm ơn Hải Đức tiên sinh đã quan tâm."
Ông chủ quay mặt đi, tiếp tục bàn công việc.
Cuối cùng cũng kết thúc một ngày làm việc, Hoắc Hữu Thanh vào nhà vệ sinh, y rửa mặt rồi chuẩn bị rời khỏi tòa nhà.
Nào ngờ y lại gặp ông chủ ở dưới lầu. Ông chủ đứng cạnh chiếc xe thể thao hỏi y: "Muốn tôi đưa cậu về không?"
Hoắc Hữu Thanh nhìn chằm chằm chiếc xe thể thao số lượng giới hạn kia, xấu hổ quá, y dao động mất rồi.
Có đàn ông nào mà không yêu xe chứ?
"Được ạ", y đồng ý ngay lập tức, quyết định ngồi lên xe của ông chủ.
Hoắc Hữu Thanh báo xong địa chỉ nhà anh họ, thì ngoan ngoãn ngồi trên xe, chợt y nghe tiếng cười của người bên cạnh.
"Please, bây giờ chỉ còn hai người chúng ta, cậu vẫn muốn giả bộ sao?"
Hả?
Hoắc Hữu Thanh khó hiểu, y nhìn về phía ông chủ của mình, gã vẫn đang nhìn thẳng về phía trước. Không biết có phải do lai dòng máu phương Tây không, mà xương lông mày của gã cao hơn người bình thường, đôi mắt sâu như hồ, nó trở nên rực rỡ dưới ánh đèn.
"Tôi không ngờ cậu lại dám nộp hồ sơ cho tôi đấy", ông chủ liếc y một cái, gã nói ra hai chữ: "Đới Nguyên..."
Cơn buồn ngủ bỗng nhiên ập đến, Hoắc Hữu Thanh chưa kịp hỏi lại đã thiếp đi. Lúc tỉnh lại, y phát hiện mình đang ở ký túc xá.
Không biết Cung Lang đã nằm trên giường y bao lâu, lúc này cậu đang chống tay nhìn y: "Ngủ y như đầu heo luôn, ngủ đủ chưa? Ngủ đủ rồi thì dậy ăn sáng, sáng sớm tớ đã đến quán Hâm Đạt mua đó."
Nói tới đây, cậu bĩu môi rồi cười khinh thường: "Cừu Vấn Phỉ ở ký túc xá các cậu ấy, sao cậu ta lại không biết xấu hổ thế hả, có tớ ở đây mà cậu ta đòi mang bữa sáng cho cậu, sao cậu có thể ăn bữa sáng của cậu ta được chứ? Lỡ làm hỏng dạ dày Hữu Hữu của chúng ta thì phải làm sao đây?"
Hoắc Hữu Thanh nhìn chằm chằm gương mặt đang kề sát mình kia, y hỏi: "Đới Nguyên là ai?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]