Hoắc Hữu Thanh không chắc mình đã trông thấy bố của Đới Nguyên hay chưa, bến cảng toàn người là người, y vừa lộ mặt đã được người nhà ôm lấy. Mợ ôm y vào lòng, khóe mắt phiếm hồng vội lên tiếng nói: "Không sao không sao, chúng ta về nhà trước, cậu con có thể giải quyết ổn thoả chuyện ở đây."
Lời này không phải để an ủi Hoắc Hữu Thanh mà là an ủi chính mình. Lúc này mợ cũng đang rối như tơ vò, nhưng phải đứng ra bảo vệ Hoắc Hữu Thanh. Hoắc Hữu Thanh mím môi, mím đến trắng bệch.
Y không ngờ một chuyến du lịch này lại hại chết bạn mình.
Là y đưa ra đề nghị muốn đi xem cá voi sát thủ, cũng là y đòi về trước nên Đới Nguyên mới chuẩn bị tiệc chia tay. Hầu như người trên thuyền đều có mặt ở bữa tiệc, bởi vậy khi y và Đới Nguyên rơi xuống biển, mọi người không tìm được bọn họ.
Trong trí nhớ mơ hồ của Hoắc Hữu Thanh, y nhớ mình đang cố bắt ánh trăng.
Y thật sự đi bắt trăng? Cho nên mới rơi xuống nước, Đới Nguyên vì cứu y nên mới chết?
Y không nhớ được!
Ký ức sau khi nhìn thấy ánh trăng hoàn toàn không rõ ràng, y bắt đầu nghi ngờ bản thân, liệu y thật sự quên hay là không dám thừa nhận sự thật ——
Y hại chết Đới Nguyên.
Chỉ riêng khả năng này cũng đủ khiến cho Hoắc Hữu Thanh 18 tuổi sụp đổ. Trong mười mấy tiếng thuyền chưa cập bến, y dường như không ngủ được chút nào, vừa nhắm mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nguyet-quang-bi-ghet-bo/2888659/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.