Cho dù đã qua lâu rồi, nhưng ký ức về ngày hôm đó vẫn còn rõ ràng, tựa như mới xảy ra ngày hôm qua.
Kết quả của trận hơn thua cuối cùng vẫn là Hoắc Hữu Thanh thua, y nửa căm phẫn nửa xấu hổ nắm chặt tóc Đới Diệc Tân. Tóc trong tay mềm mại đến lạ thường, trái ngược với tính tình của chủ nhân nó.
Cửa sổ sát đất rộng rãi bị rèm che hết nửa, bọn họ trốn ở trên ghế sô pha da phía sau rèm cửa, không, không thể nói là trốn, đúng hơn là Hoắc Hữu Thanh bị nhốt ở đây.
Bị con rắn của Vườn Địa Đàng vây khốn.
Buổi chiều, quang cảnh hồ nước ngoài cửa sổ thanh bình yên ả, chủ nhân của biệt thự là một con rắn, một con rắn lớn lạnh lùng, nhợt nhạt và kỳ quặc. Hoắc Hữu Thanh quay mặt đi, đối diện với đôi đồng tử rắn màu hổ phách, không ngoài dự đoán, y nhìn thấy sự si mê không che giấu được trong đó.
Y có chút khó chịu che đi đôi mắt của đối phương, nhưng chỉ lát sau lòng bàn tay lại có cảm giác ướt át làm y không thể không buông tay.
"Anh..." Y cảm thấy Đới Diệc Tân là người không biết xấu hổ nhất mà mình từng gặp: "Anh đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó."
Từ khi nào đối phương lại trở thành như vậy chứ?
Y quên rồi, nhưng tóm lại không phải bỗng nhiên mà biến thành như vậy.
Có hôm y tỉnh dậy vào buổi chiều, phát hiện Đới Diệc Tân đang ngồi trên giường, cũng nhìn y bằng ánh mắt này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nguyet-quang-bi-ghet-bo/2862175/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.