Đới Diệc Tân bắt đầu ăn này kia, nhưng chỉ ăn đồ Hoắc Hữu Thanh đút cho, đã vậy còn muốn ngậm ngón tay của y. Lần nào cũng khiến Hoắc Hữu Thanh ghét bỏ, mặt tái mét, cuối cùng không nhịn được mà bỏ đồ ăn đi. Quản gia đến thuyết phục nhưng vô ích.
Hôm sau Hoắc Hữu Thanh đi gặp Đới Diệc Tân, quả nhiên cả một ngày Đới Diệc Tân chưa ăn gì cả. Quản gia khuyên tới khuyên lui, chỉ có thể để cho bác sĩ tiêm chất dinh dưỡng.
Tới buổi chiều ngày thứ ba, Hoắc Hữu Thanh vừa từ bên ngoài trở về đi lên lầu. Biệt thự của nhà họ Đới tuy lớn, người làm việc trong nhà cũng không ít nhưng bình thường luôn lạnh ngắt như tờ. Y lướt qua những bức bích họa trên tường rồi dừng lại trước cửa phòng của Đới Diệc Tân.
Sau khi bước vào, Hoắc Hữu Thanh phát hiện Đới Diệc Tân không có ở trên giường. Quản gia đang ở trong phòng, nghe động tĩnh liền quay lại, ông gượng cười lên tiếng: "Hoắc tiên sinh, cậu đã trở lại."
Hoắc Hữu Thanh gật đầu: "Hắn đâu?"
Y hỏi về Đới Diệc Tân.
Mắt quản gia nhìn thoáng qua chỗ nào đó, Hoắc Hữu Thanh cũng nhìn theo, thấy rèm cửa đang phồng lên, mà ở dưới tấm rèm lộ ra một đôi chân.
"Đã trốn trong đó mấy tiếng rồi, vẫn không nhúc nhích." Quản gia thở dài: "Cũng không chịu ăn uống gì."
Đang chơi trốn tìm à?
Hoắc Hữu Thanh im lặng một lát, cảm thấy mình không nên so đo với một kẻ điên. Huống chi, trong lòng y có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nguyet-quang-bi-ghet-bo/2862170/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.