Phòng khách sạn đã đặt là một phòng phổ thông, một bên giường đối diện với phòng tắm làm bằng kính mờ và bên kia là cửa sổ sát sàn cao tới ba mét. Rèm cửa không được kéo vào nên ánh sáng rực rỡ của thành phố chiếu vào từ bên ngoài.
Tuy đã có ký ức và cơ thể cũng đã quen với sự thân mật này, nhưng Hoắc Hữu Thanh khó mà không đỏ mặt, khóe mắt cũng đỏ. Một tầng ửng hồng lấp lánh ánh nước ướt át, Hoắc Hữu Thanh run rẩy theo bản năng. Y cắn chặt răng đến một lúc lâu sau mới thốt ra được hai chữ.
"Cút ngay!"
Thanh niên đang đắm mình trong việc hít "mèo" đã hít đủ, nhưng hắn vẫn quyến luyến kề môi mình lên đó một lần nữa rồi mới chịu đứng lên đàng hoàng. Hắn vặn một chai nước suối chưa mở nắp, nhưng Hoắc Hữu Thanh không nhận nó.
Hoắc Hữu Thanh lại nằm xuống giường, đợi đến khi cảm giác nóng rẫy trên má đã giảm bớt mới ngồi dậy.
Y tự cho là ánh mắt của mình đã đủ lạnh lùng, nhưng không may là vết đỏ trên mặt vẫn chưa tan hoàn toàn, trong đôi mắt phượng vẫn còn đọng hơi nước. Nhìn thoáng qua y đã nghĩ mình tràn đầy vẻ uy hiếp, song, trong mắt người khác thì y chỉ như một con mèo đang cào bằng bàn chân mềm mại.
Hoắc Hữu Thanh thật ngốc. Đới Diệc Tân đã thay đổi ánh mắt khi nhận ra rằng hai người đang nhìn nhau chằm chằm. Y giận dữ cắn chặt răng, muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy nếu mình nổi nóng thì sẽ trở thành kẻ bất lợi trong mối quan hệ giữa hai người.
Nào có ai đang ở thế trên tức giận mà thể hiện ra trên mặt đâu.
Thế là y buộc mình phải kiềm chế cơn tức giận đã lộ rõ của mình. Y vươn tay ra hiệu cho Đới Diệc Tân đưa chai nước.
Hoắc Hữu Thanh uống một ngụm nước trong chai và toàn bộ phần nước còn lại đều trút xuống đầu Đới Diệc Tân. Y yêu cầu đối phương cúi đầu xuống, đối phương cũng nhanh nhẹn làm theo. Nước bắt đầu trút xuống nhưng hắn không hề giãy dụa.
Đới Diệc Tân bị xối ướt sũng. Hôm nay, hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh sương mù với quần tây. Hắn chỉ lớn hơn Hoắc Hữu Thanh hai tuổi, nhưng trông đã thành thục hơn nhiều so với những người cùng lứa. Sự thành thục này không chỉ là về tướng mạo, mà còn là khí chất trên người.
Lúc nãy, hắn chọn đứng dưới tàng cây long não vì bộ đồ này, cộng với khí chất này nữa thì sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người. Thậm chí còn có người dám bước tới xin cách liên lạc, mặc dù đều bị ánh mắt của hắn uy hiếp. Cũng có thể là vì hắn cảm thấy phiền nên cứ giấu mình dưới tàng cây.
Vóc người của Đới Diệc Tân cũng xêm xêm Hoắc Hữu Thanh. Hoắc Hữu Thanh có dáng vẻ của những chàng trai ở độ tuổi này nên có, chân tay mảnh khảnh nhưng cách di chuyển và da thịt tương đối mềm mại hơn. Vừa mềm vừa trắng, như thể chỉ cần chạm vào nó một cái cũng có thể khiến da dẻ đỏ lên.
Đới Diệc Tân thì ngược lại, vóc người của hắn rõ ràng là được luyện ra từ phòng tập, vai rộng, chân dài, bắp thịt săn chắc và đúng chuẩn.
Trút hết nước, Hoắc Hữu Thanh đưa chai cho Đới Diệc Tân: "Anh biết tôi từ rất lâu rồi đúng không?"
Câu nói này khiến Đới Diệc Tân ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhợt nhạt của hắn ướt đẫm nước, nước nhỏ từ trên xuống, ánh mắt có hơi mơ hồ.
Hắn chậm chạp gật đầu và bắt đầu kể về chuyện cũ mà Hoắc Hữu Thanh hoàn toàn không có ấn tượng gì.
*
Năm Đới Diệc Tân 10 tuổi, hắn từng có một khoảng thời gian sống ở trong nước. Lý do hắn về nước là do bà của hắn phát hiện ra vết thương của hắn. Khi đó, Đới Diệc Tân đã cao hơn so với các bạn bằng tuổi, ngoại hình nổi bật, nhưng sức khỏe luôn không tốt, lúc nào cũng ốm yếu và rất gầy.
Bà ngoại đến nước M thăm hai đứa cháu trai và tình cờ phát hiện ra vết thương trên người Đới Diệc Tân. Lúc đầu còn tưởng là người làm của nhà họ Đới mang tâm địa độc ác bắt nạt cậu chủ, nhưng về sau mới biết người ngược đãi Đới Diệc Tân thế này chính là cha ruột của hắn.
Khi đó, trong cơn nóng giận, bà ngoại đã đưa Đới Diệc Tân về nước, nói rằng nếu ba Đới đã không thể đối xử tốt với con cái thì sau này đừng nuôi nữa, hai ông bà già họ sẽ nuôi.
Vốn dĩ bà còn muốn dẫn cả Đới Nguyên về nhưng Đới Nguyên chấp nhận ở lại.
Đới Nguyên đứng sau lưng ba mình, hắn có biểu cảm rụt rè giống hệt anh trai: "Bà ơi, nếu con cũng bỏ đi thì ba con sẽ rất cô đơn."
Bà ngoại không còn cách nào khác là phải đưa một mình Đới Diệc Tân về nước trước.
Ông bà ngoại của Đới Diệc Tân sống cạnh nhà của Hoắc Hữu Thanh, mặc dù ông và bà đối xử rất tốt với Đới Diệc Tân, nhưng họ thường không biết cách nói chuyện với hắn lắm. Đới Diệc Tân như ông cụ non nhàm chán, thường hay ngồi một mình trong sân, chỉ di chuyển khi phải ăn cơm và đi vệ sinh.
Sau một thời gian, hắn chợt nghe thấy tiếng đàn piano từ nhà bên cạnh.
Đó là Hoắc Hữu Thanh 8 tuổi đang chơi đàn.
Hoắc Hữu Thanh rất có năng khiếu về đàn dương cầm, từng suýt chút nữa là bước chân vào nghề nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp, sau này y cảm thấy đó chỉ là sở thích nên từ bỏ.
Tiếng đàn dương cầm êm ái truyền vào tai Đới Diệc Tân từ cửa sổ đang mở và có đôi khi còn có những âm thanh khác ngoài tiếng đàn.
Đới Diệc Tân biết rằng có một cậu bé trạc tuổi mình ở nhà bên, và vào mỗi buổi sáng còn có thể nghe thấy giọng nói của cậu bé ấy.
Thật ra cách âm của biệt thự rất kém, nhưng Đới Diệc Tân vẫn đợi ở trong sân từ sáng sớm để nghe cậu bé và người lớn nói chuyện.
"Cậu, hôm nay cháu muốn luyện đàn."
"Dì Tô, hôm nay con có thể đến lớp học phụ đạo không?"
"Dì Tô, hôm qua dì có thấy cái lọ con mang về không? Đó là bài tập của con."
Cậu bé đi từ trong nhà ra ngoài sân để tìm bài tập, cuối cùng cũng tìm thấy một cái lọ đã bị mưa dầm ở trong góc. Lúc cậu bé xoay người, chợt thấy một khuôn mặt vừa đen thùi lùi vừa trăng trắng thò ra, doạ nhóc suýt chút nữa hét lên.
Đến khi nhìn kỹ hơn, nhóc nhận ra thứ đen thùi lùi chính là lan can giữa hai sân, còn thứ trăng trắng kia là mặt người.
Người đó có một chiếc cằm rất nhọn, giống như cằm của kẻ xấu trong phim hoạt hình, bộ phận nổi bật nhất trên khuôn mặt là đôi mắt, nó to đến mức dường như toàn bộ khuôn mặt chỉ nhìn thấy đôi mắt. Lúc này, đôi mắt kia đang nhìn chằm chằm về phía cậu.
Hoắc Hữu Thanh sợ đến mức hơi rùng mình. Nhóc không dám ho he, vội vàng cầm bài tập chạy vào phòng.
Mấy ngày trôi qua, Đới Diệc Tân không gặp được Hoắc Hữu Thanh, thậm chí cả tiếng đàn cũng im bặt.
Ngẫm lại, chắc là đối phương bị mình hù sợ, em trai Đới Nguyên cũng thường xuyên nói cậu đáng sợ: "Anh, bình thường lúc anh soi gương có bị chính mình hù sợ không?"
Đới Diệc Tân ngồi trong sân, lấy gương soi ra. Cậu bé nhìn kỹ khuôn mặt của mình, đôi mắt màu hổ phách giống như một ao nước đọng, không có chút tức giận hay sức sống nào thuộc về một cậu trai ở tuổi này.
Nhóc con nhà bên sợ cũng là chuyện bình thường, ông bà ngoại của cậu cũng thường tỏ biểu cảm kỳ lạ và sợ đối với gương mặt này.
Người lớn nghĩ rằng cậu biết, nhưng đến khi cậu thảo luận với ông bà về các vấn đề liên quan đến tâm thần của mình một cách riêng tư thì họ cho là cậu bị tâm thần.
Đột nhiên, cậu nghe thấy giọng nói của nhóc con kia.
Lần này thanh âm đã gần đến cậu hơn. Cậu vội vàng quay đầu lại và phát hiện nhóc con đang đứng ở lan can sân.
"Xin chào, anh tên gì?" Nhóc hỏi cậu.
Đới Diệc Tân không nói gì mà chỉ nhìn nhóc chằm chằm.
Nhóc con không đợi câu trả lời, hơi nhăn mũi rồi vui vẻ nói: "Bữa giờ em đi chơi ở nhà cậu mợ nên chưa kịp nói với anh. Lần trước em bị anh hù đó, có lẽ anh đã nghĩ em là một đứa nhóc nhát gan nhỉ."
Thì ra đối phương không hề tránh mặt cậu mà là vì lý do gì đó nên phải ở trong nhà.
Nhận ra điều này này khiến trong đôi mắt của Đới Diệc Tân nổi lên chút gợn sóng, nhưng cậu vẫn không nói chuyện. Nhóc con sát vách nói chuyện luôn miệng nhưng thấy đối phương không đáp lại mình nên giọng nói nhỏ đi hẳn. Song, chỉ chốc lát sau, nhóc lại cất cao giọng như đang cố tăng thêm can đảm cho mình: "Anh nói chuyện đi ạ? Chả nhẽ anh là ma thật?"
Câu trả lời của Đới Diệc Tân là cậu đi qua và vươn tay từ khe hở giữa lan can ra ngoài. Nhóc con sững sờ rồi chạm vào cánh tay đó.
Có nhiệt độ, không phải ma.
Nhóc thở phào nhẹ nhõm, tròng mắt đen nhánh đảo tới đảo lui, sợ đối phương phát hiện mình không có can đảm. Cậu nhóc sờ soạ.ng trong túi rồi lấy ra một thanh sô-cô-la, đặt vào tay Đới Diệc Tân: "Cho anh ăn nè."
Nói xong, nhóc nói mình phải ăn cơm, lần tới sẽ tìm cậu chơi cùng.
Hoắc Hữu Thanh nói những lời này chẳng qua chỉ là lấy lệ, nhóc có quá nhiều người chơi cùng, nhiều bạn vậy, nhóc nào có thể nhớ được anh trai kỳ lạ sát vách lớn hơn mình hai tuổi chứ.
Đới Diệc Tân lại khắc nó vào trong lòng. Buổi tối, cậu luôn chờ trong sân, dù có bị muỗi đốt đầy mình cũng không chịu đi. Một lát sau, nhiệt độ tăng lên đột ngột, thanh chocolate trong lòng bàn tay bị nhiệt độ làm tan ra, dính đầy tay cậu.
Cậu nhìn chằm chằm thanh sô-cô-la trên tay và liếm sạch. Thình lình, cậu nghe thấy giọng nói của nhóc con sau một thời gian dài vắng bóng.
"Anh mấy tuổi rồi mà còn liếm ngón tay thế?" Nhóc con cau mày nhìn cậu. Đới Diệc Tân không hề giấu giếm, ngược lại còn nói với Hoắc Hữu Thanh câu đầu tiên——
"Ngọt."
"Ngọt?" Nhóc con chớp mắt. Khuôn mặt như tuyết lộ ra vẻ tò mò, nhóc móc ngón tay Đới Diệc Tân, sau đó nắm lấy tay người kia từ trên lan can, nhóc không liếm mà chỉ đưa tay ngửi mùi chocolate còn sót lại.
Bàn tay của nhóc con rất mềm, như không xương vậy. Đới Diệc Tân đứng bất động, mặc cho đối phương ngửi tay mình.
"Có vẻ ngọt ha, nhưng dì Tô nói không được liếm tay, trên tay có rất nhiều vi khuẩn." Nhóc con nghiêm túc dạy dỗ cậu: "Gia đình anh không cho anh ăn đồ ngọt ạ? Là vì họ muốn tốt cho anh đó, ăn quá nhiều đồ ngọt sẽ sâu răng. Nếu anh rất muốn ăn thì thỉnh thoảng em sẽ cho anh một viên kẹo."
Nói rồi, nhóc móc ra một viên kẹo sữa.
Chưa từng có ai nói với Đới Diệc Tân những lời này, ba Đới không bao giờ để đồ ăn vặt xuất hiện trong nhà, cũng bởi vì Đới Diệc Tân bị bạo hành nên ông bà ngoại giáo dục cậu vô cùng cẩn thận. Thậm chí họ còn ghét Đới Diệc Tân như một đứa trẻ bình thường thích ăn vặt và đồ ngọt.
Đới Diệc Tân nhận kẹo sữa, sau đó cậu đưa vài món quà mà mình đã chuẩn bị cho nhóc con. Đó là hộp nhạc do chính tay cậu làm, bên trong là giai điệu mà Hoắc Hữu Thanh đã chơi suốt thời gian qua.
Nếu Đới Diệc Tân ở đây lâu hơn, cậu có thể làm bạn với Hoắc Hữu Thanh, nhưng không may ông ngoại của cậu ngã bệnh, bà cậu không đủ sức để chăm sóc cho cậu. Thêm vào đó, ba Đới đã đảm bảo đủ thứ với bà ngoại rằng mình sẽ không làm những chuyện khiến Đới Diệc Tân bị tổn thương nữa, và Đới Diệc Tân lại bị đưa về nước M.
Ngày rời đi, Đới Diệc Tân không khóc cũng nói một lời, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào biệt thự cách vách. Cậu cứ thế ngẩn ngơ nửa giờ thì nghe thấy nhóc con bắt đầu luyện đàn.
Sau khi ông của Đới Diệc Tân qua đời được vài năm thì bà ngoại cũng chuyển ra khỏi biệt thự và mấy năm sau cũng qua đời. Hoắc Hữu Thanh hoàn toàn quên mất chàng trai chỉ nói với nhóc một từ ấy.
*
Kể hết chuyện xưa, Hoắc Hữu Thanh sửng sốt một chút, sau đó như hiểu ra điều gì đó: "Anh đã điều tra về tôi từ rất lâu rồi?"
Đới Diệc Tân không lau nước trên mặt, hắn chỉ thấp giọng "ừm" một tiếng. Hoắc Hữu Thanh nhịn một hồi, cuối cùng vẫn không mắng ra miệng hai chữ "bi.ến thái". Đới Diệc Tân chú ý đến y sớm hơn y nghĩ rất nhiều, và sự chú ý kiểu này không phải chỉ một sớm một chiều, mà gần như lúc nào y cũng bị đối phương để mắt tới.
Lúc bình tĩnh lại một chút, Hoắc Hữu Thanh từ trên giường đứng lên, vừa định nói mình phải quay lại trường, nhưng chợt thấy đã qua giờ mở cổng. Mà y cũng không mang theo thẻ căn cước để thuê phòng khác.
Y hé môi một xíu nói với Đới Diệc Tân: "Bây giờ đã qua giờ mở cổng ký túc xá. Anh lấy căn cước rồi hỏi ở tầng dưới xem có thể đổi sang phòng đôi không."
Đới Diệc Tân quay lại rất nhanh, có thể đổi sang phòng đôi nhưng phải có hai thẻ căn cước.
"Tôi có thể ngủ trên sô pha, em ngủ trên giường." Đới Diệc Tân chỉ vào sô pha gần giường.
Hoắc Hữu Thanh đấu tranh trong hai phút rồi gật đầu đồng ý. Y không yên tâm về Đới Diệc Tân. Lúc y tắm thì đuổi người ta ra khỏi phòng, lúc Đới Diệc Tân tắm thì y quay lưng với phòng tắm. Song, cách một tấm kính, dáng người săn chắc vẫn hiện lên trong lớp kính mờ.
Trong ký ức chín năm từ mười tám đến hai mươi bảy tuổi của y, y đã từng nghe Đới Diệc Tân tắm rất nhiều lần. Nước trong bồn tắm báo hiệu những điều không hay sẽ xảy ra, Hoắc Hữu Thanh buộc mình phải nhắm mắt ngủ và đừng suy nghĩ quá nhiều.
Tiếng chuông đánh thức y.
Hoắc Hữu Thanh mò tới điện thoại di động trên tủ đầu giường, lúc này y mới nhận ra nơi mình đang ở chính là khách sạn bên ngoài trường học. Y lại đến thời không 27 tuổi.
Anh họ của y đã gọi điện cho y từ sáng sớm. Anh hỏi y có dậy đi làm không, anh còn nói bây giờ anh qua nấu cơm cho y.
Hoắc Hữu Thanh ngái ngủ "ậm ờ" rồi cúp điện thoại. Y đánh một giấc nữa rồi mới dậy rửa mặt.
Đang ăn sáng thì màn hình điện thoại sáng lên.
Lần này là Đới Diệc Tân đã đổi tên thành Đới Nguyên.
"Alo." Y nhận điện thoại.
Giọng nói của Đới Diệc Tân hình như hơi mệt mỏi, nhưng bên dưới sự mệt mỏi đó ẩn chứa sự phấn khích: "Hữu Hữu, tôi về nước rồi. Tôi đã chụp ảnh cá voi sát thủ, định gọi video để em có thể tự xem, nhưng tín hiệu trên biển kém quá nên gọi điện thoại thôi. Tôi có quay video lại rồi, bây giờ em rảnh không? Tôi mang qua cho em xem."
Hoắc Hữu Thanh dùng thìa khuấy cháo: "Anh vừa về chắc là mệt lắm, tôi đang bận, đợi anh hết lệch múi giờ thì bàn sau nhé."
Đới Diệc Tân hình như đang cười: "Được." Giọng điệu bỗng dưng trầm hơn: "Hữu Hữu, tôi nhớ em."
Hoắc Hữu Thanh dừng khuấy: "Anh biết mà, chúng ta chỉ là bạn bè. Nếu anh nhắc tới những thứ như thế, tôi nghĩ mình sẽ phải xem xét lại mối quan hệ của chúng ta. Tôi không có ý muốn yêu đương."
Đầu dây bên kia im lặng hơn ba mươi giây y mới nghe Đới Diệc Tân "ừ" đáp lại.
Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Hữu Thanh ăn xong bữa sáng với tâm trạng thoải mái, nhưng tâm trạng tốt đẹp này không lâu sau đó đã bị phá hủy. Y ghét không khí ngột ngạt trong nhà nên cầm máy tính xách tay ra quán cà phê dịch tài liệu, không ngờ lại đụng phải Cung Lang.
Cung Lang không đi một mình, bên cạnh còn có một cô gái đi cùng. Hai người vừa đi vừa trò chuyện, cười nói như một cặp đẹp đôi. Hoắc Hữu Thanh định đổi chỗ nhưng nghĩ lại thì mình là người đến trước nên không đổi nữa.
Y cứ tưởng Cung Lang sẽ biết thức thời mà không bắt chuyện với y, hoặc Cung Lang cận thị mà không nhìn thấy y, nhưng Cung Lang có cả hai. (Ý nói Cung Lang vừa không thức thời mà cũng không bị cận)
"Sao lại ở đây?" Cung Lang dừng lại bên cạnh bàn của Hoắc Hữu Thanh.
Hoắc Hữu Thanh rời mắt khỏi màn hình máy tính. Đầu tiên là bắt gặp ánh mắt tò mò của bạn gái Cung Lang, đó là một mỹ nữ có mái tóc xoăn dày, quyến rũ động lòng người, chẳng biết sao mà mặt cô ấy còn đỏ lựng.
Nhìn vào đôi mắt rõ là chẳng hạnh phúc gì của Cung Lang, cậu đang sầm mặt nhìn y, như thể y không nên xuất hiện ở đây.
Hoắc Hữu Thanh bình tĩnh nói: "Chúng ta quen nhau à?"
Câu nói này giống như một ngòi nổ, ngay lập tức đốt cháy thùng thuốc nổ của Cung Lang. Cậu nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu làm bộ chi hả? Chúng ta quen nhau bao lâu nay, giờ còn vờ như không quen."
Lúc đầu, Hoắc Hữu Thanh cũng đã định nước giếng không phạm nước sông, nhưng Cung Lang nhất quyết tự tìm tới trước. Y lưu lại tài liệu đã dịch được một nửa, đóng máy tính rồi ngước mắt nhìn Cung Lang: "Xin lỗi, tôi nên giả vờ quen cậu, nhưng tôi nghĩ cậu không muốn có liên quan đến tôi. Dù sao thì bên cạnh đang có một cô gái xinh đẹp như vậy, ừm, chắc hẳn là cô ấy không biết cậu từng thích tôi nhỉ."
Vài giây sau, ly cà phê mà Hoắc Hữu Thanh gọi đã tạt thẳng vào mặt Cung Lang.
Sau khi cô gái tạt cà phê xong, cô giẫm giày cao gót và tự nhiên rời đi, bỏ lại Cung Lang nhếch nhác không thôi. Đôi mắt Cung Lang đỏ bừng nhìn Hoắc Hữu Thanh như muốn xé nát người ra ngay tại chỗ, nhưng lại thấy đối phương khẽ cười với mình.
Cậu sửng sốt một chút, sau đó nghe đối phương nói: "Ly cà phê này 168, tôi uống một ngụm, cậu trả cho tôi 150 là được."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]