Cách một thời không, dường như y thật sự nhìn thấy ai đó trong phòng.
Ở thời không khác, Đới Diệc Tân đang làm gì nhỉ?
Hoắc Hữu Thanh dừng ở cửa, trên đỉnh đầu, dưới ánh đèn là những hạt bụi nhỏ li ti giống như phấn bướm rơi xuống. Tuổi thơ của y rất hạnh phúc, tuy cha mẹ mất sớm nhưng tình yêu thương từ gia đình cậu mợ vẫn đủ lấp đầy trái tim y.
Trước khi gặp Đới Diệc Tân, y không tin trên đời lại có những bậc cha mẹ như vậy, cũng không tin sẽ có người lớn lên trong hoàn cảnh éo le như vậy.
Một thiếu niên máu me đầy người đang nằm ngửa trên sàn, miệng lẩm bẩm tên ai đó; một thiếu niên mặc đồng phục học sinh nằm trên mặt đất và trên tay vẫn còn cầm một chiếc vé xem phim còn nguyên vẹn; một đứa trẻ ôm chân co ro trong góc, thẫn thờ nhìn vào khoảng không.
Hoắc Hữu Thanh lấy điện thoại di động ra gọi cho trợ lý Quế: "Tôi có thể xử lý căn phòng này được không?"
"Có thể."
"Vậy thì nhờ anh lắp đèn trong phòng ở lầu hai nhé. Nếu có thể mở cửa sổ để ánh nắng lọt vào thì càng tốt."
***
Các tài liệu thu thập được ở thời không 27 tuổi không thể xuyên đến không thời gian 18 tuổi cùng linh hồn của y, cho nên Hoắc Hữu Thanh chỉ có thể ghi nhớ từng thứ trên tài liệu trong đầu.
Sau khi sao chép nội dung của tất cả các tài liệu và gửi chúng đến Đới Nguyên, Hoắc Hữu Thanh bị ốm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nguyet-quang-bi-ghet-bo/2862090/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.