Fujiki nhàm chán nhìn tin tức trên TV.
Tin tức ngập lụt, tin tức đánh bóng chày, tin tức quốc tế….. Không có, vẫn là không có, không có tin tức gì về mình mất tích, giống như cậu nguyên bản là một người không tồn tại.
Cậu tự giễu nở nụ cười, có lẽ cậu vốn không nên tồn tại đi?
Mẹ bởi vì cậu, cuối cùng tinh thần hao nhược phải vào trại an dưỡng, không bao lâu thì mất ; bà ngoại gánh trách nhiệm chiếu cố cậu, gia cảnh lại không tốt, bà lớn tuổi như vậy phải một mặt đi ra ngoài làm việc giặt quần áo thay người khác kiếm thêm tiền, một mặt còn phải chịu đựng ông ngoại nghiêm khắc mắng, lâu ngày cũng vất vả thành tật, bị bệnh nằm ở trên giường.
Sau đó, một người tự xưng là do cha mình phái tới, tìm được nhà bà ngoại, bắt cậu mang đi.
Cậu kỳ thật không muốn đi, nhưng người đó nói chỉ cần cậu rời Nhật Bản, bà ngoại có thể nhận được một số tiền lớn.
Lúc ấy tuổi còn nhỏ, cậu nghĩ rằng nếu bà ngoại có được số tiền như vậy, sẽ không cần đi ra ngoài làm việc vất vả, cũng có thể hảo hảo dưỡng bệnh. Nói không chừng ông ngoại cũng sẽ bởi vậy mà cao hứng một ít, sẽ không tiếp tục mắng bà ngoại.
Vì thế cậu đáp ứng.
Fujiki nhớ rõ trước khi rời đi, bà ngoại đã bệnh nặng đến ngay cả nói cũng nói không được, đôi tay khô héo vẫn nắm bàn tay nho nhỏ cậu, trong mắt không muốn thả ra.
Con gái duy nhất đi rồi, nay đứa con của nó lưu lại, cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-mieu/1349753/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.