Phương Bích Ngọc khóc hết một ngày. Ngày hôm sau mọi người đã trông thấy cô ấy lò dò ra giếng múc nước. Chộp cơ hội này, tôi nói với cô ấy:
- Phương Bích Ngọc à, nghĩ cho thoáng một chút. Loại người như Lý Chí Cao trước sau gì cũng gặp họa mà thôi.
Mồng tám tháng chạp đi qua, tết đã cận kề. Trong xưởng đã loan tin ngày hai chín tháng chạp bắt đầu nghỉ tết, còn có kẻ bắn tin rằng, nhân dịp này xưởng cũng sẽ cho thôi việc một số công nhân ngắn hạn. Tôi nghĩ mình và Phương Bích Ngọc chắc chắn sẽ nằm trong danh sách những kẻ cuốn gói ra về. Tôi về thì về chằng làm sao cả nhưng nếu Phương Bích Ngọc về thì những ngày sau đó cô ấy sẽ sống ra sao? Tôi mang tâm trạng nặng trĩu đến gặp Phương Bích Ngọc, cô ấy nói:
- Đừng có mà rầu rĩ như vậy, chỉ cần muốn sống tự khắc sẽ có cách để mà sống thôi!
° ° °
Đêm hai mốt tháng chạp, mây đen đầy trời. Những cơn gió tây bắc se lạnh vừa ngừng thì tuyết bắt đầu rơi nhẹ. Khi ăn cơm tối, tôi gặp Phương Bích Ngọc tại một góc nhà ăn. Cô ấy thì thầm vào tai tôi:
- Ăn cơm xong hãy đến đống bông số 30 chờ tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Trước mắt tôi, một màu xanh lam lấp lóa.
Tôi cố gắng tìm ra mấy trăm lý do để chứng minh rằng tôi buộc lòng phải đến đống bông số 30 để chờ Phương Bích Ngọc. Trong lòng có chút khiếp sợ, tôi men theo những lối đi u ám để đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-mien-hoa/61947/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.