Ăn xong bữa cháo mồng tám tháng chạp, tôi cảm thấy mí mắt mình nặng trình trịch bèn bò lên ổ định ngủ. Trong mơ mơ màng màng, tôi nghe thấy tiếng ám hiệu gõ vào tường lại vang lên. Nhưng tôi nghĩ mình chẳng còn hơi sức đâu mà theo dõi họ nữa. Những đụn bông màu lam nhạt đang quay cuồng trong đầu tôi, trong những giấc mơ của tôi; hai chiếc đầu như hai quả dưa xanh của Lý Chí Cao và Phương Bích Ngọc lúc ẩn lúc hiện trong bông...
- Dậy! Dậy... đi! Thay... ca... rồi! - Phùng Cà Lăm lại đùng báng súng đập mạnh vào cửa gọi.
Tôi cố gắng mở đôi mắt cay xè, chà mạnh để ghèn trên mí mắt tróc ra, mặc quần áo. Mọi người ở giường trên giường giữa giường dưới đang tấp nập mặc quần áo, tiếng cót két của lán ngủ vang lên mệt mỏi.
- Anh Lý! Anh Lý! - Tôi gọi to, nhưng thiếc giường ở tầng trên chẳng có tiếng trả lời.
Tôi bò lên giường trên. Lý Chí Cao đang cuộn tròn trong chăn.
Lòng tôi dấy lên một cảm giác khó tả, bèn bỏ mặc anh ta, một mình đi về phía đống bông số 7. Tôi biết Lý Chí Cao và Phương Bích Ngọc đêm qua lại đến đống bông số 30 để tự đào huyệt bông chôn mình.
Hai người cùng khiêng sọt với chúng tôi là Vương Cường và Lưu Kim Quả đã đến. Lưu Kim Quả đang đứng đái bên dưới, Vương Cường đang leo lên đỉnh để đạp bông xuống.
- Anh Lý sao lại không đến?
Từ trên cao Vương Cường hỏi vọng xuống. Tôi không trả lời anh ta vừa đạp bông vừa nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-mien-hoa/61945/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.