Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76
Chương sau
Tôi đã nhờ dì soạn dùm bản tường trình cho hắn, và gửi Mai đem nộp cho nhà trường. nhờ vậy, hắn được cứu xét học bổ sung sau 2 tháng nữa... Bây giờ chúng tôi đang nghỉ hè. Bạn trai C.K của tôi, sau khi nghe nhiều "sáng kiến" tôi đưa ra về việc làm thêm... nào là làm phục vụ nhà hàng, nào là làm cho mấy shop vẽ, quảng cáo.. cuối cùng, hắn vác cái giá vẽ mỗi buổi chiều ra khu nhà thờ Đức Bà, vẽ chân dung cho người ta. TT___TT Còn tôi, với cánh tay phải bó bột, chỉ việc nằm ở nhà ngủ, ăn, ăn, ngủ và đọc truyện Doremon.. Việc ở Kana Studio, coi như ko còn hy vọng gì, có ai đi làm mới 1 tuần thì nghỉ dài hạn như tôi đâu chứ. *___* ............ ::Bệnh viện:: "Nguyễn Hải Giang" "Ah!! Có!" Tôi gần như ngủ gục khi phải ngồi chờ ngoài phòng bác sĩ, gần 1 tiếng... chợt tỉnh hẳn khi nghe tên mình được gọi.. hôm nay là ngày cắt bột... ahhh....Mừng quá!!^-^ .... "Đầu còn đau ko?" "Dạ ko.." "Tay còn yếu, đừng xách hay mang nặng.." "Ok...cháu hiểu rồi ạ" Chị y tá đưa tôi ra ngoài, có vẻ do dự 1 hồi, rồi quay sang hỏi tôi. "Hôm em xuất viện ko nói cho anh ấy biết à?" "Anh nào cơ?" "Anh có ria mép, cao cao, lạnh lạnh ấy." "Huh?? Cao cao? Lạnh lạnh??" Lời miêu tả như vậy, khiến tôi nghĩ ngay đến 1 người..nhị ca DJ. Nhưng chuyện gì với gã ấy chứ? "Uh. Tối đó ảnh lại ghé phòng em, hình như ảnh ko hay em xuất viện" "Ghé phòng em à??" "Tối nào ảnh cũng ghé, chỉ đứng nép bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn em với cậu bạn..." "Y tá!!" Ông bác sĩ gọi to khiến chị ấy ngưng giọng và chạy vào trong, tôi thì thừ người ra... băn khoăn... Thì ra, DJ đã ghé thăm tôi 2 bữa liền mà ko xuất hiện... Một cách âm thầm? "Sao rồi, con cử động tay coi?" "Huh? ah........yeahh.. okay." Tôi bước theo dì Út mà tâm trí cứ lang man, thơ thẩn. Có phải là anh ta ko? ........................ Khi vừa về tới nhà, tôi đã mở ngay điện thoại, và tìm cái số đã gọi cho tôi hôm ấy, DJ.. ko có. Đã hơn 1 tháng rồi còn gì. tại sao tôi ko save lại chứ??? "I love you like crazy, I love you like crazy...I love.." Yeah. Đó là chuông điện thoại mới của tôi. TT__TT và chỉ có 1 số duy nhất gọi tới là réo cái câu đó, được ghi âm bằng chính giọng nói của hắn. -____- "Hello" "Cắt cục nợ đó xong chưa?" "Rồi." "Ra đây đi!!!" "Làm gì???" "Tôi nhớ you quá!!" "Thôi đi. Cúp máy đây." "Ko ra là tôi về để gặp you đấy! 10 phút, gọi taxi đi." "Ey..." [Tih Tih Tih...] Cái tên bạn trai mắc dịch đó. Nghĩ sao mà bắt tôi trong 10 phút đi từ Phú Nhuận ra đó?? mà còn gọi taxi?? Hắn tưởng tôi giàu lắm chắc? và rảnh lắm chắc? >__< Tôi ném cái điện thoại xuống giường và đi ra ngoài mở Ti vi coi. ... chẳng có phim.....aww..chán... "Kiệt gọi hỏi thăm con à?" "Hắn kêu con ra đó chơi." "Thì đi?!" "Đi bằng giề??" "Dì có việc chạy ngang, thay đồ đi!" Sao trùng hợp thế nhỉ? hay dì là "tay trong" của hắn? T___T Dù sao, thì tôi cũng muốn gặp hắn. Còn hơn là ngồi ở nhà thế này. :: Vỉa hè khu Công xã Paris:: Dì thả tôi xuống chỗ hắn rồi đi khỏi, sau khi bảo hắn nhớ đưa tôi về nhà, và dặn rằng có thể dì về trễ. Hắn đang vẽ cho 1 ông cụ tóc bạc. Tôi đến gần và ngồi xuống bên cạnh... hắn đã vẽ gần xong. Khi vẽ, hắn rất nhập tâm, và tôi thích nhất là nhìn hắn lúc này... Rất đáng yêu. ^=^ "Chà...đẹp quá! Ông thích lắm." "Hehe... còn phải hỏi.." "Nhiêu tiền?" "10 ngàn." "Ahh..10 ngàn..." Ông cụ móc túi ra 1 đống tiền lẻ, tiền xu và đếm.. rồi gãi đầu nhìn tôi và C.K cười móm mém. "Ông ko đủ tiền, có 8 ngàn rưỡi... lúc nãy đi quên.." "Okay. 8 ngàn rưỡi. nhưng ông đừng nói cho ai biết, mất giá của cháu! ^^" "Đồng ý!!" Cả C.K và ông cụ đều cười... tôi chỉ ngồi quan sát.. lúm đồng tiền này của hắn... đã giết chết chàng bạch mã hoàng tử trong giấc mơ của tôi..TT___TT Mỗi khi thấy hắn cười như thế, tôi có cảm giác rất dễ chịu.. và còn tự hào vì đang là chủ sở hữu của nụ cười đó. hehe
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76
Chương sau