Anh đi nhanh thế sao?
Whew... tôi có vẻ đã bế tắc rồi.. Ko còn cơ hội nào.
Anh hẳn đã sợ tôi!!! Hoặc... e ngại tôi.. Hic hic.
...............
Tôi được cho về sớm vì đã xong phần nhiệm vụ của mình,
kể ra, sau những chuyện ko hay thì tôi cũng gặp đựơc việc suông sẻ. -__-
Sau khi mang tấm banner được chọn cất vào Kho ở cuối dãy tầng 2,
Tôi mệt mỏi ra bãi xe... tay đấm nhẹ thắt lưng phía sau..
"Giang.."
Tiếng gọi nhẹ nhàng từ bên phải...Yeah! Đó là My Prince!
Sao tôi cứ gặp anh ở bãi xe? Argh... khung cảnh chẳng hay ho tí nào,
Thêm vào tôi phải cuốc xe đạp để lộ cái vẻ "thảm"...
Oh no... >__<
"Em về sớm?"
"Yah.. anh cũng...?"
"Uh. Nhức đầu quá!! Ko làm việc được."
"Em thấy anh ko được khoẻ.."
"Um.. em lại..ko đi xe?"
"Huh? Ah.. em đi xe đạp."
Anh Lam ko tỏ vẻ ngạc nhiên lắm, chỉ gật gù như nhớ ra điều gì,
Và nhìn tôi cười..
"Ko chạy xe máy được phải ko? Anh nghe Mai nói em có 1 ký ức ko hay..."
"Yah.."
"Giang này.. Anh nói em nghe nhé, đối mặt với nỗi sợ hãi và ám ảnh thì em mới vượt qua nó được."
.....?
Đối mặt với nó ư? Làm sao có thể?
cứ mỗi lần nghĩ tới là tôi lại bấn loạn lên.. dường như ko thể làm chủ được tinh thần.
Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng mình có thể vượt qua..
"Em nghĩ ngợi gì thế, cô bé?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-ma-hoang-tu/2108633/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.