Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76
Chương sau
Tôi đã bảo, đừng có nói tiếng đó lần thứ 2! cơn thịnh nộ của tôi đã quá sức chịu đựng... -__- Với tay lấy quyển sách dày ở trên bàn ngay bên cạnh, (cái này chắc cũng nặng hơn nửa ký?) tôi ném thẳng vào đầu hắn! hah..hah.. "Ui da!! ><" Một phát trúng đích! Hehhe.. Hắn quay lưng lại với cặp mắt trừng trừng và miệng thì mím chặt, hắn giơ nắm đấm lên vá tôi... nhưng tôi vẫn hiên ngang ngó hắn ko chút sợ hãi.. thế là, hắn nhào tới tóm lấy cái gối trên giường, quất vào mặt tôi! >< Ai lại đánh phụ nữ dù chỉ bằng... 1 cái gối? Argh!! Tôi lập tức chộp lấy cái gối ôm khác, to hơn... trong khi hắn vẫn còn giữ chiếc gối vừa quất tôi. Kyaahh!!! Attack!!! Một trận hỗn chiến. Hah hah...blah blah... Phew...phew.. Tôi đang thua... tôi bị hắn dồn tới góc giường với bức tường.. trên tay hắn là cái gối ôm-vũ khí của tôi, hic hic.. hắn đã giật được! Nếu hắn còn tiến tới...tôi sẽ la to... dì sẽ mắng hắn, chắc chắn! -__- "Tụi bây làm gì trong đó mà om sòm vậy?" Hắn đột ngột quăng cái gối, tót xuống giường, 2 tay ôm đầu, mếu máo chạy ra ngoài.. ??? "Dì...! Giang ăn hiếp con!! Cô ấy đánh con, chỉ vì con bảo cô ấy vẽ xấu!!" "Trời...sao nó vô lý quá.. Giang!!" >< Omgosh! thế mà vừa mới cách đây chưa đầy 1 tiếng, tôi còn súyt khóc vì hắn... ............ Hắn ngồi trên ghế salon, miệng gặm...cái remote TV, bên cạnh là dì. Hai người cùng xem chương trình Gameshow Kim tự tháp với nhau, cười suốt.. Ghét quá đi! Đó là show yêu thích của tôi! >< Phải giành lại chỗ của mình thôi! "Ey, áo you khô ròai!!!!" "Thế à?" "Vào thay ra và trả áo ba tôi đây! để còn về nữa chứ!" "Trời còn mưa mà, ở lại đi, Kiệt!" "......" "Thôi con về! Coi mặt của Giang kìa!Ghê quá!" Hắn nhả cái remote ra và đặt xuống bàn, rồi đứng dậy đi vào nhà tắm.. Chỉ 2 phút, hắn đã trở ra với cái áo của ba tôi trên tay. Tôi...ko để ý là trời vẫn còn mưa, dù đã bớt nặng hạt.. tôi thực sự ko biết. Nếu biết, tôi đã ko đuổi hắn đi như thế, dù có muốn xem cái show thế nào.. Dì tôi đã cố bảo hắn ngồi lại, nhưng hắn vẫn nhất quyết đòi về, Hắn cúi chào dì và đi nhanh ra cửa, ko nhìn, liếc, hay nói câu nào với tôi. Bất giác tôi cũng chạy ra..và níu lấy cánh tay hắn. Hắn quay lại nhìn tôi, mắt tròn xoe.. "Đừng.." "Ko phải vừa đuổi tôi sao?" "You sẽ cảm lạnh nếu lại dầm mưa.. Hãy ở lại cho đến khi mưa tạnh." "Có thật là lo cho tôi?" "......" "Giang ngốc^-^, yên tâm, mưa tí nhầm nhò gì!" Hắn gỡ tay tôi ra và vụt chạy, trước khi dì tôi vừa mang cây dù ra. tôi bỗng hối hận và thấy mình sao tàn nhẫn.. ............... 10h00 PM. "Message has been sent successfully" Tôi vừa gửi tin nhắn cho hắn. Sau khi mất 5 tiếng đồng hồ ngồi 1 mình ở nhà với đầu óc ngổn ngang đủ thứ, bấm đi bấm lại các nội dung khác nhau như "Xin lỗi, you ko lạnh chứ?" - "Về nhà nhớ thay áo" - ...hay "Cảm ơn đã tới giúp"... Cuối cùng, tôi chỉ viết mỗi chữ "Sorry". [Lịch kịch] Tiếng mở cửa. Có lẽ dì Út đi đám cưới vừa về. Sao dì về trễ thế nhỉ? "Ngủ chưa, Giang?" "Chưa ạ." "Uh.. Dì về hơi trễ. Bạn cũ gặp nói nhiều quá." Tôi nghe giọng dì có cái gì đó ko được bình thường, nên vội đi ra ngoài phòng khách để xem. dì đang ngồi trên ghế... vẻ mặt buồn rười rượi.. "Dì ko có sao chứ?" "Gặp người xưa thôi. Bỗng thấy tiếc..." "Mối tình đầu hả dì?" "Có muốn nghe ko?" ...... Lần đầu tiên, dì kể cho tôi nghe về chuyện tình của dì. Đó là 1 người bạn học chung cấp ba ở trường huyện...... Nhưng do tính khí ngông nghênh trẻ con, cả dì và người ấy đều đã lạc mất nhau, giữa cuộc đời. Đến khi gặp lại, ông ấy đã có vợ con... "Cho nên, con đừng để vuột mất tình yêu của mình." Dì kết thúc chuyện tình đầu của mình bằng câu nói đó. Tình yêu của tôi?? "Con sẽ ko tìm được ai tốt hơn thế đâu!" "Hử??" "Đừng có giả khờ! Nó thích con đến thế cơ mà..." Tôi chợt hiểu ra sau cái nháy mắt của dì.. Dì thì chỉ biết có hắn, đâu còn ai khác... Hắn thích tôi? Thích hay chỉ chọc phá tôi vì quá rảnh rỗi? tôi ko khác nào con búp bê đồ chơi của hắn! ......... "1 New Message" Tôi trở về phòng và thấy điện thoại đã có 1 tin nhắn mới vào. có lẽ là của hắn. "Sorry for what? For seeing me in ****?" Tôi bật cười. ... Hình như, bên cạnh việc chọc cho tôi tức điên, hắn cũng là người khiến tôi cười nhiều nhất. Như hôm nay, trong "trận chiến gối ôm"... tôi đã cười nắc nẻ... Gọi là sao nhỉ,.. yah..đó là "Enjoy playing"... "Nothing. See you tomorrow" Tomorrow...Ngày mai... Hắn. Hoàng tử. DJ. Tôi có nên trông chờ ko nhỉ? Ngày mai...
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76
Chương sau