Sáng sớm hôm sau, sau khi tỉnh lại, Lan Khánh mặc quan phục gọi Tiểu Thất, vốn muốn tuần thành như thường lệ, nhưng Tiểu Thất ngáp một cái nói: “Cha ngươi muốn ngươi hảo hảo nghỉ ngơi nhiều ngày!”
“…” Lan Khánh liếc Tiểu Thất.
Tiểu Thất còn chưa thanh tỉnh ngơ ngác nhìn Lan Khánh, Lan Khánh muốn tức giận cũng tức không nổi, cuối cùng dẩu môi chạy ra viện tử ngoại đầu, tiếp theo truyền đến thanh âm như tiếng giết heo.
Tiểu Thất lặng đi một chút, sau thì thào: “Huynh đệ đáng thương…”
Lan Khánh nhất định là tìm Triệu Tiểu Trư vừa chơi vừa nguôi gịận. Từ trước tới nay người này đều như vậy.
Bởi vì không phải làm việc, ở trong viện lại nhàm chán, cho heo cùng chim ăn xong, Lan Khánh liền dắt Tiểu Trư cầm Hắc Hắc chạy ra bên ngoài, Tiểu Thất đành phải vừa ngáp dài vừa đi theo phía sau một người một heo còn có một chim, còng lưng dụi mắt, một bộ còn chưa tỉnh ngủ.
Hắc Hắc đậu trên vai Lan Khánh, Lan Khánh một thân hắc y phía trên lại có một con tiểu hắc điểu, nếu không soi kỹ thật sự nhìn không ra còn có chim.
Tiểu Trư thì chạy vào trong viện Nam Hương, tò mò ngửi ngửi chỗ này, ngửi ngửi chỗ kia, nó cắn rụng một gốc Thất Tinh lan Nam Hương trồng dưới mái hiên, nhai nhai, nuốt ực vào vào bụng, sau đó nâng cái mũi “hầu hầu” hai tiếng.
“Tê—” Tiểu Thất hít sâu, kéo Lan Khánh cùng Tiểu Trư lập tức đi ra ngoài.
“Đi nhanh như vậy làm gì?” Lan Khánh khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-ly-tieu-ke-lich-hiem-ky-khanh-truc-nan-thu/2003308/quyen-3-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.