Chương trước
Chương sau
Đại phu cởi quần áo Tiểu Thất xuống, lại dùng nước ấm chậm rãi vạch trần huyết y dán trên lưng Tiểu Thất, quan sát kỹ càng miệng vết thương, đồng thời chẩn mạch.

Lúc này Lan Khánh đem thương dược của Tiểu Thất đưa cho đại phu, đại phu vì Tiểu Thất cẩn thận bôi dược cùng băng bó hảo hảo mới lên tiếng: “Vị quan gia này thương thế không nhẹ, tuy rằng dùng dược thỏa đáng nên vết thương đã bắt đầu khép miệng nhưng tên đâm quá sâu đả thương đến xương cốt lại thêm tâm sức thiếu hụt, vài ngày tới vẫn là tận lực tránh mệt nhọc, phải nghỉ ngơi thật nhiều mới tốt.”

Xử lý tốt thương thế của Tiểu Thất, Kim Trung Báo Quốc tiễn đại phu trở về, Thi Vấn mới tiếp tục đen mặt nghiêm nghị hỏi: “Đàm Hoa án hệ lụy đến đương kim Túc vương, án này không thể khinh suất, không biết tiên sinh có manh mối gì, nên từ chỗ nào bắt tay vào làm?”

Thi Vấn sau khi đã tĩnh tâm cũng thấy việc này không dễ xử lý.

Nam Hương trầm ngâm một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Túc vương phủ có trọng binh phòng thủ, tiểu vương gia Đông Phương Lôi Dẫn thân là hoàng tộc, nếu phái người minh tiến tra xét, chỉ cần làm không tốt một chút ngược lại đại nhân sẽ bị Túc vương gia hạch tội trước triều đình, nhưng nếu ngầm tra, Tiểu Thất cùng công tử lúc này mới kinh qua nạn trở về, môn cấm sâm nghiêm như vậy, bất luận ai đi chỉ sợ đều phải vô công trở về!”

“Nhưng cũng không thể cái gì cũng không làm a!” An Quốc đứng giữa đám người phẫn nộ nói: “Chẳng lẽ để Tiểu Thất không công bị thương, Đàm Hoa vô tội uổng mạng, lại còn những người sẽ tiếp tục bị cầm tù không thấy thiên lý sao?”

“…” Chân mày Thi Vấn càng nhíu chặt lại, cẩn thận cân nhắc phương pháp phá án.

Ngay lúc không khí trầm mặc, Tiểu Thất chờ Thi Vấn mở miệng, chờ đến muốn ngủ, Nam Hương bỗng nhiên nói: “Tuy rằng minh sát không được, ngầm tra cũng không thông… Nhưng thực ra… còn có một biện pháp…”

“Là biện pháp gì?” Kim Trung Báo Quốc cùng kêu lên.

Nam Hương nói: “Chúng ta có thể tìm thám tử trà trộn vào Túc vương phủ trước, một mặt điều tra chứng cứ phạm tội của tiểu vương gia, một mặt tìm nơi giam giữ những người kia, tiếp theo giải cứu cho họ trước.”

Chủ ý này không tồi! Tiểu Thất nguyên bản buồn ngủ mắt cũng sáng rực lên.

Thi Vấn gật đầu đồng ý: “Phương pháp của tiên sinh đích xác hảo, nhưng chính yếu chính là phải nhất cử thành cầm (một lần là bắt được),đến lúc đó chứng cứ vô cùng xác thực, Đông Phương Lôi Dẫn cho dù lấy hoàng quyền tạo áp lực hòng thoát tội, bản quan cũng không vì Túc vương nể nang, cứ công bằng xử lý là được.”

Nam Hương tái thuyết: “Chỉ là Túc vương hiện giờ thượng kinh diện thánh không ở Thanh Châu, kế này nếu muốn thành công liền phải nội trong nửa tháng này hoàn thành mới được, nếu không một khi Túc vương trở về, sợ là ta thất bại trong gang tấc, sẽ không còn một cơ hội tốt như vậy nữa.”

Thi Vấn gật đầu: “Hảo! Chỉ là… Chọn mật thám này…” Nghĩ tới điểm này, Thi Vấn mày lại nhíu.

Nam Hương thật sự không đành lòng nhìn bộ dáng Thi Vấn khổ não như vậy, cặp mắt dài nhỏ trực tiếp nhìn về phía Tiểu Thất, có ý chỉ điểm nói: “Sự tình này trọng đại, tự nhiên phải phái người tối thông minh tối đảm lược trong nha môn đi!”

“Nhìn, nhìn, nhìn ta làm gì!?” Tiểu Thất hoảng sợ rụt lui vào trong giường. “Ta vừa không thông mình lại không gan dạ sáng suốt, Nam tiên sinh ngươi muốn nhìn liền vọng hướng đại bộ khoái Kim Trung Báo Quốc mà nhìn! Ta nghĩ bọn họ thật cao hứng vì dân chúng mưu phúc lợi, vì muôn đời khai thái bình a!”

Lan Khánh nghe Tiểu Thất nói bỗng chốc di chuyển tới bên giường Tiểu Thất, rất có nghĩa khí che chắn gà yêu của hắn.

Chỉ là, hắn thế nhưng ở trước giường giương đôi mắt lóe sáng nhìn Thi Vấn, chờ đợi nói: “Cha, cha, để ta đi, để ta đi. Trong nha môn người tối thông minh là ta đây, ta đi, ta đi! Ta đi làm mật thám!”

Lan Khánh vạn phần hưng chí nói, Thi Vấn vừa nghe lại cảm thấy một cái đầu hai cái đại*.

Đứa con này của hắn võ công cao thật cao, hơn nữa theo cách nói của Nam tiên sinh trên đời này người muốn đánh thắng được hắn không phải không có nhưng là căn bản còn chưa xuất thế, nên Nam tiên sinh luôn vì thân thủ Tiểu Hắc thật phiền não, luôn luôn sợ hắn vừa đi ra ngoài liền không cẩn thận tổn thương ai đó. Hiện nay có Tiểu Thất đi theo an tâm rất nhiều, nhưng án tử này quá mức trọng yếu, hai người bọn họ vẫn không thể phóng tâm để đứa nhỏ này tham dự.

Thi Vấn nói: “Không được hồ nháo! Việc xâm nhập Túc vương phủ không được phép có nửa điểm sai lầm, ngươi ngoan ngoãn đợi ở trong nha môn cho ta, có thời gian đi tuần thành liền đi!”

Lan Khánh nhăn mi, biểu tình bắt đầu bất mãn, sau đó gắt gao nhìn thẳng cha hắn. “Ta muốn đi!” Hắn kiên trì.

Nam Hương nghĩ một chút. “Tính Đông Phương Lôi Dẫn thích ngư sắc (săn đẹp),nếu trà trộn vào bên trong vương phủ, với dung mạo của công tử… ư… khó tránh khỏi dẫn dắt hắn liếc mắt đến… Huống chi việc này nguy hiểm, công tử lại thường thường phải chịu bệnh tật giày vò, nếu yêu cầu công tử mạo hiểm, đại nhân sẽ thực lo lắng!”

Kim Trung Báo Quốc vừa nghe Đông Phương Lôi Dẫn kia tính thích ngư sắc, lại nghĩ tới tử trạng thê thảm của Đàm Hoa, cả đám dồn đống ở cửa gào lên: “Đúng vậy đúng vậy, tuyệt đối không thể để cho Tiểu Đầu Nhi đi!”

Đinh Kim gật đầu nói: “Về phần chúng ta, chúng ta tuy rằng muốn đi nhưng bất đắc dĩ cả bốn đều là thô nhân, nếu không tốt sợ lại phá hỏng giao đại* của Nam tiên sinh.”

“Đúng vậy đúng vậy, phái Tiểu Thất đi tốt lắm, dù thế nào đi nữa hắn có thuật dịch dung gì đó, muốn dịch dung thành bộ dáng gì đều rất đơn giản, kêu hắn dịch dung thành một mỹ nhân đem Đông Phương Lôi Dẫn mê đảo đến hôn đầu chuyển hướng, như vậy tuyệt đối vô cùng đơn giản đã tìm ra được những người đó bị giam nơi nào!” Trần Báo cũng tiếp lời.

“Đúng đúng đúng, huống hồ Tiểu Thất da thô thịt lại hậu, cho dù thực sự gặp phải chuyện gì cũng có thể chống đỡ lâu một chút!” An Quốc chêm thêm.

“Ai, tuy rằng rất nguy hiểm nhưng so với an nguy của Tiểu Đầu Nhi… Tiểu Thất, ta thấy chỉ là ngươi thôi!” Ngay cả Lý Trung tối trung lương cũng cảm thấy như vậy.

Tiểu Thất vừa nghe, tròng mắt đều nhanh trừng lớn. Hắn nghiến răng ngứa ngáy gằn tiếng: “Đám người các ngươi đều không có lương tâm, phụ ta bình thường cùng các ngươi xưng huynh gọi đệ, cư nhiên nhẫn tâm đạp ta vào hố lửa!”

Nam Hương chậm rãi nói: “Trần Báo nói cũng phải. Ta vốn muốn để Tiểu Thất dịch dung thành gã sai vặt trà trộn vào vương phủ, chỉ là hai người bọn hắn lần này xâm nhập vương phủ thất bại kinh động tiểu vương gia, kế tiếp vương phủ thủ vệ khẳng định càng thêm nghiêm ngặt, muốn giả mạo gã sai vặt tuyệt đối khó càng thêm khó. Thời gian không còn nhiều, bây giờ có thể thực hiện, duy nhất là để Tiểu Thất dịch dung lôi kéo chú ý của Đông Phương Lôi Dẫn làm cho đối phương bắt hắn vào trong phủ, tốt nhất là có thể bị nhốt chung với những người kia. Kế đó, cơ hội phá án liền trong tầm tay.”

Tiểu Thất hít sâu một hơi run run nói: “Chỉ là đại nhân, ta còn chịu thương a…” Hắn đẩy Lan Khánh ra một chút, vẻ đáng thương nhìn Thi Vấn.

Thi Vấn một đôi mắt hắc bạch phân minh cũng nhìn thẳng Tiểu Thất, trong mắt ánh lên hạo nhiên chính khí cùng kiên trì lấy thiên hạ thương sinh là nhiệm vụ của bản thân.

Thi Vấn hướng Tiểu Thất gật đầu, chậm rãi nói: “Tiểu Thất, liền kính nhờ ngươi đi một chuyến này! Nhất định phải cứu được bách tính đáng thương bị Đông Phương Lôi Dẫn giam nhốt, để cho bọn họ có thể thấy lại quang minh, cho Đàm Hoa cùng những người khác một cái công đạo, cũng khiến Đông Phương Lôi Dẫn không thể tái giết hại ngươi vô tội nào nữa!”

Khí thế Thi Vấn mãnh liệt mang theo uy nghiêm làm người ta không thể kháng cự, đôi mắt hắn sáng như đuốc dừng trên người Tiểu Thất.

“Ô…” Tiểu Thất khóc: “Đừng…nhìn ta như vậy… ”

Chỉ là… tiểu tâm can a… Ngươi bất quá chỉ bị Thi đại nhân trông thôi đã lại ẩn ẩn co rút, mãnh liệt đau đớn làm cái gì…

Lương tâm của đại gia ta a….

Ai thả một con cẩu đến nhanh nhanh cắn nó được không.

Thả heo cũng được…

Lan Khánh bởi vì bị cấm chỉ cùng Tiểu Thất lẻn vào Túc vương phủ liền bắt đầu cáu kỉnh.

Hắn liên tiếp hai ngày ngay cả liếc cha hắn cũng không thèm liếc, thấy Nam Hương cũng chỉ hừ một tiếng rồi chạy đi. Kim Trung Báo Quốc lại cả ngày bị hắn đạp đá, Tiểu Trư bị hắn quăng cao cao, tiếng kêu thê thảm vang vọng toàn bộ nha môn.

Lan Khánh mỗi ngày vẫn ra ngoài tuần thành, chỉ là bởi vì Tiểu Thất bị thương được chuẩn cho nghỉ ngơi nên không ai đi theo, hắn liền chạy tới chạy lui phi thiên toản địa (bay lên trời chui xuống đất),toàn thành bị hắn biến thành gà bay chó sủa, không chỉ tiểu thâu tiểu tặc bị bắt về một đống mà hắn bắt hết trong Quy Nghĩa huyện còn chạy đến lân huyện bắt, khiến cho huyện khác cũng oán than dậy trời, hơn nữa nhà tù kín đặc hết chỗ, lao đầu cũng không biết nên làm sao bây giờ.

Thi Vấn thực tức giận nhưng với Lan Khánh cũng không có biện pháp.

Nam Hương khổ não hai ngày, đành phải thỏa hiệp cùng Lan Khánh.

Dù sao Lan Khánh là bảo bối của mọi người trong nha môn, không ai muốn thấy hắn không vui. Hắn nếu muốn cùng đi vậy liền cho cùng đi, dù sao đến lúc đó có Tiểu Thất chăm sóc, hẳn sẽ không phát sinh chuyện gì.

Rồi sau đó Nam Hương lại suy nghĩ hai ngày, rốt cuộc tại lúc Tiểu Thất cảm thấy mĩ mãn từ trên giường bò dậy sau bốn ngày ngủ trọn, hắn mang theo Lan Khánh đến tiểu nhĩ phòng của Tiểu Thất.

Tiểu Thất vừa thấy Nam Hương mang Lan Khánh đến liền biết nhất định là do không thể bình ổn Lan Khánh, cho nên đẩy người trở lại.

Tiểu Thất mang theo đôi mắt sơ tỉnh nhập nhèm buồn ngủ, đánh cái ngáp, lại ngồi đần nhìn phương xa một chút mới nói: “Chuẩn bị phải lên đường?”

“Chờ tiên sinh chuẩn bị thỏa đáng là xuất phát.” Nam Hương nói chuyện coi như kính cẩn.

“Tiểu Hắc cũng cùng đi?” Tiểu Thất hỏi.

“Đúng vậy.” Nam Hương cười cười. “Đại nhân cho rằng hai người cùng đi chiếu ứng lẫn nhau so ra tốt hơn.”

“…” Tiểu Thất ngồi khoanh chân trên giường, một tay chống cằm nhìn nhìn Nam Hương.

Nam Hương nói lời này quả thực mặt không đỏ khí không suyễn, căn bản nhìn không ra có mánh khóe gì không.

Tiểu Thất cuối cùng phất tay làm hắn đi ra ngoài, lưu lại độc mình cùng Lan Khánh trong phòng.

Cả phòng thanh tĩnh, Tiểu Thất nhìn chằm chằm khuôn mặt Lan Khánh một lúc, nhìn trái nhìn phải, tinh tế suy xét nên làm như thế nào mới tốt.

Tiểu Thất suy nghĩ, muốn câu tóm một gã nam nhân liền phải hạ công phu ngay từ cái nhìn đầu tiên, ngay từ ánh mắt đầu tiên đã khiến hắn không thể đào xuất sinh thiên, lúc sau dù có nắm viên chà xát bóp dẹt gì gì cũng đều phải mặc cho bộ khoái cùng ngỗ tác Quy Nghĩa huyện bọn họ xử trí.

Hắn lấy từ trong tủ thấp ra chai chai lọ lọ cùng tấm da mỏng như cánh ve cẩn thận đặt lên trên bàn.

Lan Khánh đi tới, hơi chút hứng thú lật qua trở lại, Tiểu Thất thì đổ một chút dược thủy lên tay rồi xoa lên mặt Lan Khánh, sau đó đem tấm nhân bì diện cụ trên mặt che đi quang hoa của sư huynh hắn chậm rãi bóc ra.

Rồi sau đó hắn sờ sờ khuôn mặt Lan Khánh, trầm ngâm cân nhắc một lúc lâu.

Lan Khánh bởi vì cuối cùng có thể đi Thanh Châu nên nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh mặc cho Tiểu Thất tùy tiện đùa nghịch, Tiểu Thất dù vê nắn hắn thế nào hắn cũng không oán hận, lại còn ngoan ngoãn đưa mặt đến trước mặt Tiểu Thất tùy ý người kia tỉ mỉ nhìn kỹ.

Trong đầu Tiểu Thất đột nhiên xuất ra một ý niệm, hắn lộ ra tiếu dung quỷ dị hướng Lan Khánh cười nói: “Sư huynh, nếu lúc này ngươi cùng đi với ta, tên quy đản tiểu vương gia kia lại là nam nữ đều ăn, vì Quy Nghĩa huyện nha môn, để sớm phá án, sư đệ ta đem ngươi hóa trang đặc biệt một chút để ngươi đem tên tiểu vương gia mê đến thần hồn điên đảo được không?”

“Hảo!” Lan Khánh căn bản không hiểu Tiểu Thất chế ra chủ ý gì, chỉ là rất cao hứng gật đầu.

Tiểu Thất ở trên mặt Lan Khánh bận bịu chốc lát, lại thổi địch (ống tre nho nhỏ phát ra tiếng được) gọi điểu nhi bảo bối Tiểu Hồng đến làm người đưa tin khiến Tần Vãn ở phía Phiêu Hương viện chuẩn bị vài thứ giúp hắn.

Ước chừng cũng chỉ tả hữu một khắc, bên ngoài liền truyền đến tiếng đập cửa, một gã bịt mặt áo xám đem toàn bộ y sam cùng trâm cài đầu và phục sức Tiểu Thất muốn trình lên, hơn nữa mọi thứ đều là phụ tùng tốt nhất để tôn mỹ nhân, tinh xảo hoa mỹ vô cùng.

“Hanh hanh hanh hanh!” Tiểu Thất cười nịnh. “Hãy xem, Quỷ tượng bất tri danh ta sử xuất mười thành công lực liền dễ như trở bàn tay khiến tên quy đản kia trốn không thoát Ngũ Chỉ Sơn* của chúng ta!”

***

*một cái đầu hai cái đại: sự tình quá mức phiền toái, hoặc chính bản thân quá mức xui xẻo. Chính mình cũng không có cách giải quyết, đối với chuyện này chuyện thập phần đau đầu.

*Giao đại = giao phó + chờ đợi + nhắn nhủ

*trốn không thoát Ngũ Chỉ Sơn: Núi Ngũ Chỉ hay Ngũ Chỉ sơn (tiếng Trung: 五指山,  Wuzhishan) là núi cao nhất ở đảo Hải Nam, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, với độ cao 1.867 m trên mực nước biển. Các khu vực xung quanh của núi Chỉ Sơn là khu vực sinh sống của chủ yếu của người Lê. Nhiều câu chuyện thần thoại về tên gọi Ngũ Chỉ sơn (núi năm ngón tay) và sự hình thành của nó. Một huyền thoại cho rằng 5 ngọn núi là 5 ngón tay hóa thạch của một tù trưởng người Lê. Một câu chuyện khác lại cho rằng 5 ngọn núi là 5 vị thần đầy quyền lực của người Lê. Nhiều bài sử thi đã viết về Ngũ Chỉ sơn. Địa cấp thị Ngũ Chỉ sơn, nơi ngọn núi tọa lạc được đặt tên theo tên 5 ngọn núi này.

Chuyện xưa kể rằng: từ xửa từ xưa, từ thủa trời đất còn tối tăm mờ mịt, mặt đất bằng phẳng trơn tru. Bỗng xuất hiện một vị thần thân hình vạm vỡ, cao lớn khoẻ mạnh phi thường. Một mình ông chuyên làm công việc tạo dựng nên núi non, sông biển. Ông gồng sức lên làm việc hăm hở miệt mài. Ông đào đất đắp nên đồi thấp núi cao. Chỗ ông lấy đất tạo thành biển rộng và ao hồ. Ông khéo léo tạo nên những suối khe nối với sông con, sông cái, dẫn nước vào ao, vào hồ rồi chảy ra biển rộng. Cuối cùng ông dồn tất cá đất đá đắp một dãy núi thật cao. Dãy núi ấy được đắp cao dần, cao mãi, cao vượt tầng mây đen mây trắng, cao đến tận tầng mây tím, mây xanh, chóp núi nhô đến tận xứ sở Nhà Trời. Nhà Trời thây thế giận lắm, liền sai thần Sấm Sét đến đánh suốt mấy ngày đêm. Thần Sấm Sét gầm thét, chớp rạch sáng loè, đất trời rung chuyển. Dãy núi cao ngạo nghễ ấy bị sứt mẻ, còn lại năm ngọn núi cao ngất như năm ngón tay chĩa thẳng lên trời như thách thức. Thần Sấm Sét kiệt sức, đành phải bỏ về. Năm ngọn núi cứ đứng vững vàng như thế cho đến ngày nay. Người ta đặt tên cho núi ấy là Ngũ Chỉ sơn, tức là núi Năm Ngón Tay.

Truyện xưa, Tôn Ngộ Không đại náo thiên đình. Nhờ Thiên Soái xuất ngôn cầu khẩn, Như Lai quyết định giam hãm họ Tôn năm trăm năm ở Ngũ Chỉ sơn tĩnh tâm xám hối. <~~ Cái này thấy có bạn bên tàng thư viện khi convert truyện ghi lại.

Ngũ Hành sơn hàng Việt Nam chất lượng cao thì ở Đà Nẵng, đừng nhầm hai bạn này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.