Cửa vào tiểu viện không biết từ khi nào xuất hiện một thiếu niên tuổi còn không lớn lắm.
Thân hình thiếu niên gầy yếu, y phục thuần một màu trắng, mỗi lần gió đêm thổi tới, vạt áo nguyên nên bị phất động lại lẳng lặng đứng im tại chỗ, ngay cả sợi tóc mảnh mai cũng nhu thuận dừng ở hai bên mặt, như thể trận gió kia chỉ là ảo giác của Tiểu Thất.
Thiếu niên có một khuôn mặt trái xoan nhỏ mà tinh xảo, xinh đẹp tựa phù dung, đôi lông mày đậm nhạt vừa vặn, đôi mắt to nửa như khóc nửa như oán, trong mắt hàm chứa lệ, miệng anh đào nhỏ nhắn nhẹ nhàng hé mở, thanh âm nhỏ vụn truyền đến mang vẻ yếu ớt nhưng lại làm người ta không rét mà run.
Tiểu Thất càng nhìn càng thấy thiếu niên quen mắt, sau một hồi yên tĩnh cẩn thận lắng nghe lời thiếu niên, rốt cuộc nghe rõ, cả người đột nhiên thụt lùi từng bước, run rẩy y như cái sàng, sắc mặt cũng hóa trắng bệch.
Hắn nhận được thiếu niên này là ai.
Thiếu niên này… thiếu niên này không phải chính là vô danh nam thi chính mình khiêng từ bên dòng suối trở về rồi cũng chính mình đặt tại đài gỗ trong nghiệm thi phòng đây sao, hơn nữa, miệng nói ra chính là: “Ta oan…”
Hai chân Tiểu Thất lập tức mềm nhũn: “Nãi nãi, nãi nãi, nãi nãi cá hùng…” Hắn quỳ rạp xuống đất bò về hướng tiểu viện.
Người đã chết như thế nào xuất hiện nữa?
Lại còn kêu oan.
Kêu oan cũng được đi.
Làm gì lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-ly-tieu-ke-lich-hiem-ky-khanh-truc-nan-thu/2003224/quyen-2-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.