Sắc trời đã tối, Lan Khánh lại uống chút rượu nói chút chuyện, còn Tiểu Thất nơm nớp lo sợ bồi một bên đáp lời, thẳng đến lúc Lan Khánh có vài phần say men, hai người mới đứng lên, chuẩn bị trở về nha môn.
“Tiểu Trư đâu?” Lan Khánh nhìn phải rồi lại nhìn trái, mới vừa rồi buông dây, Triệu Tiểu Trư đã không biết chạy đi nơi nào.
Tiểu Thất nghe vậy, lập tức thổi khẩu tiếu (còi miệng ‘___’),bụi cỏ cách đó không xa giật giật, một khỏa đầu heo dò xét đi ra, “hầu hầu” hai tiếng.
“Tiểu Trư trở về!” Tiểu Thất gọi.
Triệu Tiểu Trư lúc này mới chạy đến bên chân Tiểu Thất, sau đó Tiểu Thất đem sợi dây trao cho Lan Khánh, Lan Khánh gật đầu, Tiểu Thất diệt lửa, hai người một heo mới nhân ánh trăng chậm rãi di chuyển về thành.
“Tiểu Trư có ngươi giáo rất biết nghe lời a!” Đi dọc theo bờ suối, Lan Khánh đột nhiên nói như vậy.
“Đây đều là nhờ phúc khí của sư huynh, heo là được một phần linh khí của sư huynh mới thông minh linh xảo như vậy, chỉ dạy hai ba lần liền cái gì cũng đều thông hiểu.” Tiểu Thất nịnh nọt nói.
“Hừ!” Lan Khánh cười một tiếng. Lời Tiểu Thất vào lỗ tai hắn bao giờ cũng thập phần dễ chịu. Kỳ thực người khác cũng biết đối với hắn nói mấy lời êm tai, nhưng nghe tới nghe lui, vẫn chỉ người này hợp tâm ý hắn.
Lan Khánh đang muốn nói tiếp thì sợi dây trong tay đột nhiên bị kéo căng, Tiểu Trư đi ở tiền phương hai người đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-ly-tieu-ke-lich-hiem-ky-khanh-truc-nan-thu/2003220/quyen-2-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.