Đường trở về nha môn, thương binh tăng lên nhiều rất rất nhiều.
Vốn khi bắt được Dậu Vô Ngân, một ban nhân mã đã rụng quá nửa, sau Lan Khánh lại phát bệnh hồ nháo một trận, thật sự thiếu chút nữa toàn quân đã bị tiêu diệt.
Tiểu Thất cùng Kim Trung Báo Quốc bị thương không nhẹ, vì thế đều tụt lại phía sau.
Hắn trong lòng có chuyện muốn hỏi, đã nén nhịn nửa đường, lúc này mới thoáng liếc Lý Trung.
Người thành thật trung hậu khóe mắt một mảnh ô thanh, cũng hướng hắn tươi cười: “Có phải đi không nổi? Cần ta cõng ngươi không?”
Lý Trung vừa nói, ba người kia lập tức khinh thường trông hắn.
“Nam tử hán đại trượng phu, có đủ hai tay hai chân, cho dù bất động cũng có thể bò.” Khi nãy bị Lan Khánh ném trúng cây cột, Trần Báo tay đỡ thắt lưng, chầm chậm đi tới, đau đớn hừ một tiếng.
An Quốc bị Lan Khánh quẳng lên bàn đứng ở một bên trông xem, liền đi đến bên Trần Báo khom lưng ngồi xổm xuống, sau đó cõng người đứng lên.
Trần Báo lầm bầm hai tiếng rồi cũng không nói nữa. Con mẹ nó, thắt lưng của hắn đau quá là đau a.
Tiểu Thất nói: “Ta thấy các ngươi khẳng định đều biết chuyện Tiểu Hắc phát cuồng đêm trăng tròn.”
Đinh Kim trừng mắt nhìn Tiểu Thất: “Phải gọi Tiểu Hắc đại nhân!”
“Phải a!” Tiểu Thất liếc nhìn Lan Khánh đang hôn mê bất tỉnh trong kiệu, “sách” một tiếng: “Ta hỏi, tại sao tối hôm qua ta cùng hắn trên đường cái đánh nhau túi bụi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-ly-tieu-ke-lich-hiem-ky-khanh-truc-nan-thu/2003178/quyen-1-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.