Ánh trăng bàng bạc lướt nhẹ trên người Lan Khánh, lộ ra một thân hình quỷ dị đầy tà khí.
Lẳng lặng nhìn Bách Lý Thất đến không chớp mắt, cực kỳ không ổn a.
Nguyên tưởng sư huynh mất đi trí nhớ, ít nhiều bình thường một chút…
Không ngờ tới mười lăm trăng tròn, hắn liền…
Oa a a a… ma vương xuất hiện rồi!
“Đứng xa như vậy làm gì, ta không có ăn thịt ngươi!”
Tiểu Thất nghe Lan Khánh kia cười cười, cả người nổi hết da gà.
Cái gì sẽ không ăn hắn? Chỉ cần không chú ý một chút…
Hắn còn không kịp khóc đã bị chénsạch sẽ rồi…
Khánh trúc nan thư…tội lỗi chồng chất…
Đốn hết trúc Nam Sơn cũng vô phương đem tội lỗi viết xong.
Đành ví von tội trạng nhiều đến không bút nào tả thấu.
***************************
Bởi vì máu vẫn chảy không ngừng, cảnh vật trước mắt nhuộm một mảnh tinh hồng, Tiểu Thất lấy dược từ trong lồng ngực xoa lên miệng vết thương. “Huyết Kiến Sầu” không hổ là thánh dược trị thương đệ nhất thiên hạ, chỉ khoảng nửa khắc sau nước đã hóa cao, phủ kín miệng vết thương do Lan Khánh gây ra, máu lập tức ngừng lại.
Tiểu Thất từ trong nha môn đuổi theo Lan Khánh ra đến đường cái.
Đường cái ban đêm thuần một mảng đen kịt, ngoại trừ hai lão cẩu ngủ gật bên đường, tuyệt nhiên không có bóng người.
“Sư huynh?” Tiểu Thất sốt ruột chạy tới phía trước, hy vọng có thể tìm được thân ảnh Lan Khánh.
Bỗng nhiên ở đầu phố, hắn trông thấy người.
“Sư huynh…” Tiểu Thất nôn nóng hô to.
Trong lòng hắn có loại dự cảm bất hảo, khóe mắt nháy liên tục, e là có sự tình không tốt phát sinh.
Lan Khánh lẳng lặng đứng tại nơi giao nhau của hai con đường, một chút cũng không nhúc nhích, chăm chăm nhìn về phương xa.
Ngân nguyệt hé lộ, mặt trăng ngày mười lăm tròn vành lại mang theo quầng bụi, giống như bị sương mù vùi lấp, âm âm ai oán.
Tiểu Thất rùng mình, nguyên bản hai chân đang vội vã chạy tới trước Lan Khánh liền vội vã như vậy ngừng lại, thậm chí còn thoái lui từng bước.
Bởi vì người kia… có gì đó không đúng…
Mặt trăng nhợt nhạt chiếu rọi Lan Khánh, ánh bạc làm cho hắc trù trên người hắn càng tối đen hơn. Dưới nguyệt quang quỷ dị, hoa văn ngọn lửa màu bạc thêu trên y phục bao quây lấy Lan Khánh, tựa như thiêu đốt hết thảy.
Lan Khánh chậm rãi ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời, rồi sau đó thùy con ngươi, tầm mắt chuyển hướng Tiểu Thất.
Khóe miệng Lan Khánh cong lên cười như vô định, mắt của hắn cơ hồ hóa thành màu đỏ, cứ định định như vậy nhìn Tiểu Thất.
Gió thổi, sợi tóc khinh bay, lụa sam phất phới, Tiểu Thất cảm thấy chính mình gần như không thể hô hấp.
Người này trong mắt sát ý nặng nề, lệ khí cơ hồ không phải từ trang phục mà từ thân thể tung tràn, giống như Tu La dưới trăng, khiến người ta từ trong đáy lòng sợ hãi, tâm lạnh, không rét mà run.
“…Tiểu… Tiểu Hắc…” Tiểu Thất một tiếng thăm dò.
Đột nhiên, thân ảnh Lan Khánh di động. Tiểu Thất không hề phát hiện ra, chỉ thấy người này ngay lập tức đã ở trước mắt, thật mạnh bắt lấy cổ hắn, ngạo nghễ nhìn xuống.
Khí thế kia giống như ma giáo giáo chủ năm đó khiến võ lâm quần hùng sợ mất mật, không có chút nào đổi khác.
“… Ngươi là ai, ngươi nhận được… ta?” Tiếng nói Lan Khánh trầm thấp vài phần, trong đôi mắt đỏ chỉ có một biển trống rỗng, tối tăm vô cùng.
Cổ họng bị đè nén không thể hô hấp, Tiểu Thất nghĩ thầm, “Sẽ chết, chắc chắn sẽ chết! Ngày hôm nay đại gia ta sẽ giống con gà con, bị bóp chết!”
Tiểu Thất nắm chặt tay Lan Khánh, đánh cuộc với chút khí lực còn sót lại, cố gắng nhảy lên, đá thật mạnh vào ngực Lan Khánh. Lan Khánh thoáng dao động, gông cùm rời khỏi Tiểu Thất. Tiểu Thất nhân thế cả người bắn ngược lại vài thước, đụng phải ván cửa một khách điếm, “phanh” một tiếng, trong đêm thanh âm vang vọng.
Lan Khánh ấn ngực, cúi đầu nhìn một chút, rồi sau đó giương ra nụ cười thâm sâu, nói với Tiểu Thất: “Công phu cũng không tệ…”
Trộm thấy đại ma đầu muốn lại gần mình, Tiểu Thất mãnh liệt ho khan vài tiếng, ý thức đang bay nhảy tức khắc lại trở về, vội vàng xua xua tay, thở hổn hển nói: “…Chậm… Chậm đã… Ta không phải cố ý đá ngươi, chỉ tại ngươi một bên hỏi ta ngươi là ai, một bên lại bóp cổ, ta là vì muốn trả lời mới đành phải đá ngươi.”
“Úc?” Lan Khánh nheo mày. Có một số loại người vô luận sinh ra trong bộ dáng gì, mặc dù trên mặt vẫn đội nhân bì nhưng giơ tay nhấc chân cũng đều tỏa ra khí thế mê hoặc khiến người ta phải si dại.
Tiểu Thất sững sờ, sau đó rùng mình một cái, lập tức phục hồi tinh thần.
“Nãi nãi cá hùng!” Tiểu Thất nhổ toẹt một miếng: “Chết đến nơi còn có thể ngắm mỹ nhân đến ngây ngẩn, Bách Lý Thất ngươi là thằng cha đáng bị người ta phỉ nhổ!
Tiếp theo, Tiểu Thất vội vàng ngẩng đầu, vịn cửa khách điếm từ từ bò dậy. Hắn một bên đề phòng Lan Khánh, một bên khơi mào nói: “Ca ca, ngươi bị bệnh.”
“Ca ca?” Hai chữ này hiển nhiên khiến Lan Khánh chú ý.
“Đúng, ngươi kêu Thi Tiểu Hắc, là ca ca của ta.” Tiểu Thất tiếp tục thuyết: “Song ngươi vì luyện công quá độ, khiến cho kinh mạch nghịch chuyển, tẩu hỏa nhập ma, mỗi tháng cứ tới mười lăm trăng tròn sẽ phát điên.”
“Úc?” Lan Khánh tự tiếu phi tiếu, lại nheo nheo mày.
“Hắc hắc hắc hắc …” Tiểu Thất cười cười. “Nếu không tin, ngươi cứ tìm gương đồng đến so sánh, như thế có thể thấy ta không nói dối. Hai huynh đệ ta ngày thường giống nhau ghê gớm, ngay cả mẹ cũng khó lòng phân biệt.”
“Ngươi nói ta gọi Thi Tiểu Hắc, vậy ngươi tên là gì?” Lan Khánh chậm rãi tiến lại gần Tiểu Thất.
Tiểu tâm can Tiểu Thất theo mỗi bước chân Lan Khánh, “Thình thịch thình thịch” khiêu càng lúc càng mau, càng lúc càng to. Hắn lắp bắp: “Cái kia… cái kia… Ta gọi Trần Tiểu Kê…”
Lan Khánh một phen bắt được cổ áo Tiểu Thất, ánh mắt đỏ thẫm nhìn thẳng hắn: “Ngươi dám gạt ta? Nếu là huynh đệ, tại sao họ không giống nhau?”
“Bởi vì chúng ta cùng mẹ khác cha…” Tiểu Thất cảm giác được lực đạo mạnh mẽ trên cổ áo, nghĩ thầm, cái mạng nhỏ này tuyệt đối đi đời nhà ma rồi, hắn nhịn không nổi phóng khai cổ họng, hô to: “A a a… Tiểu Hắc đại nhân tha mạng…”
Không ngờ Lan Khánh xách Tiểu Thất lên, mặt dí tới trước hắn.
Tiểu Thất hít một hơi thật sâu rồi bế khí, đôi mắt nhỏ trừng nhìn cặp mắt to, trong lòng run rẩy phỏng đoán Lan Khánh bước tiếp theo muốn làm gì.
Lan Khánh sờ sờ khuôn mặt Tiểu Thất, sau đó dùng sức kéo mạnh, đem nhân bì nhiễm huyết xé rụng.
Tiểu Thất đau đến ứa lệ, nhưng vừa muốn gập lưng lại bị Lan Khánh nâng cằm lên.
“Hắc đại nhân, Hắc ca ca… Van cầu ngài đừng dày vò ta… Đệ đệ ta bạc mệnh… Không chịu nổi bị ngài đùa đi nghịch lại…” Tiểu Thất cả người mềm nhũn.
Hắn không sợ chết, một mệnh thì một mệnh, không có thì thôi, đại gia cũng sẽ không làm sao.
Nhưng được Lan Khánh khoản đãi nào dễ dàng như vậy.
Lan Khánh là một tay sử độc xuất thần nhập hóa, bất luận dính vào cái gì đều khiến người thống khổ thập thiên bát thiên, muốn chết thống khoái một chút cũng không thể.
Trong những năm đi theo Lan Khánh, hắn đã trông thấy có kẻ trúng độc phải chịu đựng khổ sở suốt một tháng trời, đến khi nội tạng thối nát mới vỡ bục mà chết; cũng đã gặp qua kẻ đau đớn cùng cực muốn sống không được muốn chết không xong.
Loại cảm giác sống chẳng bằng chết này hắn hoàn toàn không muốn lĩnh hội.
Nào ngờ, Lan Khánh ngắm nhìn vết kiếm loang lổ trên mặt Tiểu Thất hồi lâu liền chỉ cười giễu cợt, hai tay áo đột nhiên trướng lên một trận kình phong, đem đôi chân mềm oặt của Tiểu Thất nâng khỏi mặt đất.
Lan Khánh vỗ vỗ khuôn mặt Tiểu Thất: “Ta gọi Thi Tiểu Hắc?”
“Đúng vậy!” Tiểu Thất sửng sốt. Nãi nãi cá hùng, người này cười rộ sao lại rạng rỡ như vậy?
“Ngươi kêu Trần Tiểu Kê?”
“A… Phải”. Tiểu Thất điểm đầu. Tên này cũng do lão ngài đặt.
“Hai chúng ta là huynh đệ?” Lan Khánh lại hỏi.
“Ách… Phải phải phải!” Tiểu Thất gật đầu lia lịa. Hắn dự cảm rằng nếu trả lời không phải, chẳng khác nào bảo hắn không hề có quan hệ với Lan đại giáo chủ, mà với người không có quan hệ, từ trước tới nay Lan đại giáo chủ đều tùy tiện giết không thương tiếc.
Huống hồ, sư huynh đệ cũng là một loại huynh đệ, hắn đâu có nói dối.
Lan Khánh xoay người, áp chặt lấy ngực, thì thầm: “Ta nhớ rõ đã từng nhìn thấy ngươi… Ngươi là đệ đệ của ta… Nhưng trong lòng ta còn một việc trọng yếu hơn mà nghĩ mãi không ra? Ta chính là muốn đi đâu? Làm gì? Vì sao ta ở chỗ này? Vì cái gì… lòng ta lại cuống cuồng như vậy?”
Lan Khánh bỗng nhiên quay đầu lại, quát: “Trần Tiểu Kê, ngươi nói!”
“Ngươi là muốn đến Vô Ngân Hiên giúp nha môn bộ khoái bắt giữ hiên chủ Dậu Vô Ngân về cho cha ngươi Thi đại huyện lệnh thẩm án, bởi vì Vô Ngân Hiên rất nguy hiểm với vô số cơ quan, chúng ta đã từng nếm qua nên ngươi lo lắng cho an nguy thuộc hạ.” Tiểu Kê đem toàn bộ mọi chuyện nói trong một hơi.
“Vô Ngân Hiên?” Lan Khánh mị mị mắt. “Ở nơi nào?”
Tiểu Thất lập tức vươn tay chỉ hướng đường cái xa xôi. “Từ nơi này dọc theo quan đạo, cho tới hửng đông sẽ đến huyện lân cận, khi thấy một gốc đại thụ trăm năm thì rẽ trái, đi thẳng ra khỏi trấn.” Tiểu Thất miêu tả cực kỳ tỉ mỉ.
Lan Khánh nghe xong, cũng không quay đầu lại mà phất tay áo rời đi.
“Ai…” Bị lưu lại như vậy, Tiểu Thất có điểm mơ hồ. “Không giết ta?” Kỳ quá, hắn như thế nào vận khí tốt đến vậy.
Tiểu Thất an ủi tiểu tâm can chính mình, thở phào một hơi, quẹt quẹt mồ hôi lạnh trên trán.
Hắn vốn định xoay người quay về nha môn, dù sao ở bên ngoài quá nguy hiểm, nếu Lan Khánh lần thứ hai phát điên, đại la thần tiên giáng thế cũng cứu hắn không nổi.
Chỉ là… Tiểu Thất mới đi được hai bước lại dừng nhịp chân…
Lan Khánh hiện nay như vậy… tuy là võ nghệ cao cường không người địch nổi… nhưng cho tới bây giờ, thế gian lợi hại nhất không phải võ công… mà là lòng người hiểm ác…
Nếu nhất thời vô ý để xảy ra chuyện… Việc này…
“Ai…” Tiểu Thất hít một hơi, ưỡn ngực, xoay người chạy về phía Lan Khánh. “Tiểu Hắc, chờ ta, ta cùng đi với ngươi.”
Lan Khánh quay đầu liếc nhìn Tiểu Thất, Tiểu Thất sợ tới mức bỗng nhiên nhớ ra người này không thể tới gần, vội vàng lưu lại cách hắn mười bước, nịnh nọt hỏi han:
“Tiểu Hắc ca ca, ngài dùng ánh mắt thâm thúy mê người nhìn ta như nhế, xin hỏi có chuyện gì không?”
Lan Khánh khẽ cười một tiếng: “Ly xa như vậy làm gì, ta sẽ không ăn ngươi.”
Tiểu Thất bị Lan Khánh cười, cả người nổi da gà, run lẩy bẩy.
Hắn trong lòng thầm nghĩ: “Khó nói a!”, miệng lại xu nịnh. “Bởi vì ngài là người ta tôn kính, tiểu đệ đương nhiên phải lui ba thước, ngoan ngoãn đi phía sau rồi.”
Tầm mắt Lan Khánh khẽ di chuyển, không còn để ý tới Tiểu Thất, chỉ trông về phía trước, nói: “Ngươi đi sau, ai dẫn đường cho ta, hả?”
Nghe thấy một tiếng “Hả?”, không đợi Lan Khánh nói đến câu thứ hai, Tiểu Thất lập tức nhảy hai bước thế ba bước chạy tới đằng trước dẫn đường cho Lan đại ma đầu, nhưng vẫn không quên cách xa xa vài thước.
Không có biện pháp, ai kêu hắn sợ Lan Khánh muốn chết a.
Đêm đến, nhóm quan sai Kim Trung Báo Quốc đã tới Vô Ngân Hiên.
Nhìn thế nào cũng giống chỗ ở của thường nhân không chút bắt mắt, nhưng bởi Nam Hương đã răn đe họ vết xe đổ của Lan Khánh và Tiểu Thất nên không ai dám coi khinh nơi này.
Đinh Kim dùng mắt ra hiệu, Báo Quốc lập tức cùng một sai nha khác ẩn vào trong bóng tối, tùy thời cơ lẻn vào Vô Ngân Hiên.
“A Trung, gõ cửa!” Đinh Kim nói.
Lý Trung gật đầu, chụp lấy vòng đồng gõ lên cửa gỗ đỏ thẫm, “Khấu khấu khấu…” âm thanh trong ban đêm tĩnh mịch vang lên, thâm nhập vào dạ cảnh sâu lắng bao la, làm cho người ta có cảm giác hiu quạnh trống vắng.
Không bao lâu sau, một người hầu tiến đến mở cửa, từ bên trong thăm dò Kim Trung cùng y phục đoàn người phía sau: “Các vị quan gia, không biết đêm khuya tới có chuyện gì?”
Đinh Kim lấy ra bài phiếu Thi Vấn phân phó, nghiêm nghị: “Ta phụng mệnh huyện thái gia Quy Nghĩa huyện, đưa Vô Ngân Hiên hiên chủ Dậu Vô Ngân về tra hỏi.”
“…” Người hầu nói: “Quy Nghĩa huyện? Đây là huyện lân cận…”
Đinh Kim lại lấy ra một tờ công văn khác, “Quy Nghĩa huyện đã gửi công văn cho Trung Nghĩa huyện, huyện thái gia đã đồng ý cho chúng ta hành sự trong địa phận huyện, còn không mau kêu Dậu Vô Ngân ra?”
“Vâng, các vị quan sai mời theo tiểu nhân.” Người hầu cung kính xoay người hành lễ, rồi sau đó mở đại môn, dẫn đoàn người Kim Trung vào trong.
Sau khi mọi người tiến vào hiên hậu, đại môn từ từ đóng lại, một sai nha quay đầu, chỉ thấy người hầu vẫn không có mấy biểu tình trên mặt, hết thảy ẩn sâu trong bóng đêm, quỷ dị dày đặc nói không nên lời.
Người hầu đi trước dẫn bọn họ chậm rãi đi theo đường đá, mà bọn họ trước sau đều nắm chặt binh khí bên hông, không dám có chút lơi là.
Đi qua một chỗ đất trống, Đinh Kim quan sát chung quanh, phát giác vẫn chưa xảy ra sự tình như Nam Hương nhắc nhở, bốn phía đều có trúc đá, đang lúc hắn thầm nghĩ có mai phục, đột nhiên một trận gió lạnh thổi tới, mang theo từng đợt từng đợt hương khí.
Đinh Kim vừa nhấc đầu,chỉ thấy gã người hầu trước mặt cước bộ bỗng dưng nhanh hơn, dụng khinh công chạy khỏi hiện trường.
Đinh Kim vươn tay toan bắt người nhưng không kịp, đành lớn tiếng hô: “Cẩn thận có khói độc, mau cắn tị độc đan trong miệng!”
Chúng sai nha nghe lệnh, lập tức cắn giải dược, cảm thụ một trận đắng chát tràn ngập trong miệng. Khói độc ra sức đánh úp lại, từ trong sương mù vài tên sát thủ thình lình xuất hiện, mỗi người đều cầm đại đao sáng lóe bổ tới bọn Đinh Kim, Lý Trung…
Lại nói phía Trần Báo, An Quốc. Bọn họ dẫn một đội nhân mã lén vượt tường cao của Vô Ngân Hiên, từ từ lẻn vào.
Chiếu theo lời Nam Hương, âm thầm điều tra, lấy việc tìm vật chứng “Hàn Địa Thiềm” làm hàng đầu.
Bởi vì là hành động ám muội, cho nên đội bọn họ chỉ có sáu người.
An toàn đi vào chủ phòng, Trần Báo phất tay, mọi người lập tức tản ra, bắt đầu từ thư phòng nhanh chóng tìm kiếm tung tích Hàn Địa Thiềm.
Nhưng vật trọng yếu đương nhiên phải cất giấu cẩn thận, bọn họ tìm gần một khắc cũng không thấy nửa điểm manh mối, bỗng dưng từ bên ngoài truyền lại tiếng binh khí va chạm.
“Báo Tử, bọn họ đang đánh!” An Quốc lập tức nói.
“Mặc kệ!” Trần Báo trả lời: “Tiên sinh bảo chúng ta chuyên tâm tìm vật chứng thì cứ chuyên tâm tìm, vừa vặn đúng lúc đánh nhau, tiên sinh chính là tính toán để bọn Kim Trung thu hút chú ý, thuận lợi cho chúng ta hành sự. Nhanh lên, đừng phân tâm!”
“Biết!” An Quốc hít vài hơi, định tâm cố gắng tìm đồ.
Trong lúc lục lọi, Trần Báo nói: “Giấu kỹ như vậy, nhất định phải có mật thất, bình hoa, đan thanh gì đó chẳng hạn, thử cầm lên xem xét, có lẽ sẽ có dấu vết.”
“Hiểu rõ!” Mọi người nhỏ giọng trả lời.
An Quốc lúc này bị một bình sứ được lau chùi sáng bóng trên bàn thu hút, mặt nào cũng không nhiễm lấy nửa điểm tro bụi, hắn nghĩ thầm, khẳng định là thường xuyên hoạt động mới sạch sẽ đến thế, hẳn là cái này.
“Báo Tử, ta tìm ra rồi.” An Quốc gầm nhẹ một tiếng, lập tức vươn tay vặn bình hoa.
Bình hoa trên bàn trà phát ra vài tiếng “khách khách”, từ bốn phương thình lình phóng ra vô số đoản tiễn.
Mọi người không kịp phản ứng, Trần Báo hô to: “Hỏng bét!”
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, đang lúc mọi người nhắm mắt lại, trong lòng thầm niệm “đi đời nhà ma”, tâm lý ung dung hi sinh, trên nóc nhà đột nhiên truyền đến âm thanh ngói vỡ.
Tiếp theo, một bóng đen từ trên giáng xuống, triển khai song chưởng, hai tay áo vừa thu lại, vèo vèo vèo, tất cả phi tiễn đều bị cuốn tới bốn phía người này, rồi sau đó một cái vung tay, “khuông lang”, phi tiễn vừa ùn ùn kéo đến liền như vậy bị uốn gãy thành đống sắt nát vụn ném ở góc tường.
Lúc này, không để cho mọi người có cơ hội nghỉ ngơi, đất dưới chân bắt đầu xoay tròn. Tất cả còn đang kinh hãi, lại một người từ trên nóc nhà lại nhảy xuống hô to: “Mau rời đi, nơi này không phải thư phòng chân chính mà là chỗ để lừa gạt địch nhân, là trung tâm trận pháp của Vô Ngân Hiên, từng bước từng bước giết người.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]