“Haiz… cảm giác vô địch thiên hạ thiệt là nhàm chán quá ~~~~~” – sau khi bắn chết một tiểu lâu la Tô Môn hổ, tôi duỗi thắt lưng, ngửa mặt lên trời cảm thán. Thiệt là, mấy con quái này sao chẳng có chút công phu lận lưng nào. Tôi còn chưa ra tay, bọn chúng đã lăn ra chết sạch. Không vui chút nào. Có lẽ phải đợi đến lúc diện kiến Bạch Hổ thì mới may ra có chuyện cho tôi làm. Hiện tại, tôi hoàn toàn ngó lơ sự biến thái của đám thánh thú. Bởi vì đánh bại Tịch Diệt một cách dễ dàng đã nâng cao lòng tự tin của tôi. Tôi thậm chí có chút hối hận vì sao mình không tiếp nhận nhiệm vụ sáo trang kia. Tôi ra một quyết định nhanh chóng, trước khi đụng độ Bạch Hổ, tôi phải đi tiếp nhiệm vụ.
Ám Ảnh hoàn toàn không biết ý tưởng biến thái kia của tôi. Một bên buồn bực chém quái, một mặt đổ mồ hôi trong lòng. Vô địch thiên hạ? Có phải Nhện mơ mộng giữa ban ngày không? Hôm nay, nếu không nhờ Đồng Tịch kịp thời thuấn di, cả hai đứa đã muốn chầu trời rồi.
Đồng Tịch và Bạch Trạch cũng đồng dạng run rẩy trong lòng, nhưng không thể làm gì khác hơn là chạy theo Ám Ảnh giết quái dọn đường.
“Ám Ảnh, em hỏi anh cái này.” – cảm thấy có tôi tham gia tấn công hay không đều như nhau, tôi dứt khoát dừng tay, bắt đầu cùng Ám Ảnh tám nhảm.
“Chuyện gì?” – Ám Ảnh gắng gượng mĩm cười.
“Em nhìn thấy thanh kiếm của anh xuất hiện một con quái vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-luyen-thanh-yeu/2125899/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.