Trên đường đi, Ám Ảnh không ngừng cười trộm, khiến tôi không thể ngẩng đầu luôn. Nguyền rủa Thú Thú. Nguyền rủa áo mưa. Trời ơi, tức chết tôi mà. Tôi cúi đầu lầm lũi bước tới trước.
“Sâu à, bọn mình khó khăn lắm mới được gặp nhau. Em nói gì đi, đừng im lặng mãi thế a~” – Ám Ảnh buồn bực lôi kéo cánh tay của tôi.
Tôi đưa mắt liếc một cái, tiếp tục cúi đầu. Về chuyện áo mưa, giải thích hay không giải thích đều như nhau. Nói không chừng càng giải thích sẽ càng khiến người ta nghĩ rằng tôi đang bịa chuyện.
Thấy tôi vẫn không chịu nói lời nào, Ám Ảnh móc một cái áo mưa ra, cười cười nhìn tôi rồi nói: – “Bên trên có huy hiệu của Ủy ban phòng chống SIDA, là của tổ tuyên truyền trong trường em phát phải không? Hồi xưa anh đi học cũng được phát cái này hoài, nhiều lúc bỏ quên trong túi áo, vô tình bị người khác phát hiện, nháo nháo chọc ghẹo một hồi liền thôi, không phải chuyện gì to tát.”
Tôi chỉa tay về phía trước: – “Tới rồi.”
“Đúng là thú vị.” – Ám Ảnh nhìn qua kính viễn vọng, quan sát những cột đá được đục đẽo thành những hình thù khác nhau – “Thiên nhiên đúng là thần kỳ. Những pho tượng kia trông cứ như do bàn tay con người làm nên, chẳng ngờ lại do thiên nhiên tạo thành.”
“Ban ngày nhìn không có cảm giác gì, đến buổi tối nhìn càng chân thật hơn. Có điều buổi tối ở đây cực kỳ đáng sợ, chẳng ai dám mạo hiểm cả.”
“Vậy sao?” –
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-luyen-thanh-yeu/2125894/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.