“Cao ngạo?” – tôi và Đồng Tịch liếc nhìn nhau. Chuyện này không dễ dàng rồi. Nếu bọn chúng ngay cả nói chuyện cũng không thèm nói, trực tiếp nhào vào đánh nhau vậy thì mưu mô gì cũng không thể dùng. Với thực lực của tôi hiện giờ, bọn chúng có thể một chiêu giây sát tôi ngay.
“Tri Chu, xem ra ngươi và ta đều có suy nghĩ giống nhau. Nếu tứ thánh thú không cho chúng ta cơ hội mở miệng, vậy thì suy tính kế sách gì cũng vô dụng thôi.”
Tôi gật đầu: – “Anh nói không sai. Xem ra, muốn không động thủ cũng không được rồi.”
“Này… này… các ngươi không cần làm lơ ta a~” – Bạch Trạch ở bên cạnh sốt ruột chen miệng vào – “Ta cũng là thánh thú đó. Nếu ta ra mặt, bọn chúng sẽ nể mặt mũi một chút a~”
Chúng tôi quay đầu nhìn nó, xong, tôi nói với Đồng Tịch: – “Nó mà không lên tiếng thì tôi cũng quên mất thì ra nó cũng là thánh thú đó a~”
Đồng Tịch gật đầu: – “Ừ, ta hầu như quên mất sự tồn tại của nó. Ngươi cũng không thể trách chúng ta. Ai biểu hình tượng của ngươi kém xa tên tuổi Thánh thú quá làm chi.”
Bạch Trạch ngẩng đầu hỏi trời xanh…
“Haha… Bạch Trạch nói đúng đó. Dù sao lục đại thánh thú đều biết nhau, nếu có mặt Bạch Trạch ở đó, bọn chúng sẽ không lập tức ra tay, thế thì các ngươi sẽ có cơ hội để đàm phán rồi.” – Đồng trưởng lão cười ha ha nói.
Ông sống lâu như vậy đương nhiên biết rõ tính khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-luyen-thanh-yeu/2125890/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.