Với tôi mà nói, công kích kiểu này chẳng xi nhê gì. Tôi xuất ra tốc độ cao nhất, thế là trên khán đài không ai nhìn thấy tôi luôn, chỉ toàn là tàn ảnh.
“Kháo… chẳng lẽ đây chính là Lăng Ba Vi Bộ trong truyền thuyết? Sao có thể chạy nhanh hơn cả đạo tặc chứ?” – một đạo tặc buồn bực nói – “Không biết làm sao mới lấy được sách kỹ năng này a~ Thiệt trâu bò…”
Thiên Ngu Cam há hốc mồm mà nhìn. Mặc dù công kích của Hàn Băng Thú đánh trên diện rộng nhưng chỉ theo đường thẳng tắp, đụng phải kiểu di chuyển ngoằn nghoèo như tôi là không có tác dụng gì. Trước khi loạt băng nhọn biến mất, tôi cố ý để cho bản thân trúng một kích. Thế là hình thức chiến đấu của tôi chuyển sang phản kích. Đây là tôi không muốn đối thủ biết tên của mình. Nhưng điều tôi không nghĩ tới chính là việc này lại khiến Thiên Ngu Cam dấy lên hy vọng nhỏ, kiểu như, ái chà chà, mình vẫn có thể đánh trúng nha~
“Thiên Ngu Cam, tôi đã nhường anh một chiêu rồi, bây giờ đến lượt tôi tấn công đó a~” – tôi nói lớn, sau đó quặc ngược tay, rút ra mấy mũi tên tẩm độc Mạn Đà La liên tục bắn mấy phát. Bởi vì khoảng cách thời gian giữa các mũi tên rất ngắn nên thoạt nhìn giống như là bắn cùng lúc, liên trùng kích mũi tên.
Kỳ thật, bất kỳ cung tiễn thủ nào đủ nhanh tay đều có thể làm được như thế. Các trận đấu trước tôi không dùng đến là vì không cần thiết. Nhưng hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-luyen-thanh-yeu/2125867/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.