Chương trước
Chương sau
Trọng tài chịu không nổi ánh mắt phóng điện của Thâu Đêm Suốt Sáng, khúm núm gật đầu đồng ý, sau đó nhẹ nhàng dìu người xuống khỏi sàn đấu, không hề phát hiện bản thân đã rơi vào bẫy rập…

Vẫn còn choáng váng, trọng tài đơ người cả buổi mới sực nhớ ra trọng trách của mình, vội vàng hô lớn: – “E hèm… các trận đấu hôm nay có hiệu suất rất cao a… xem ra ta có thể tan tầm sớm rồi. Mời 2 tuyển thủ cuối cùng lên sàn đấu.”

Toái Mộng Hàn lên sân khấu. Đội cổ động của Triệu Hoán Liên Minh tung hô ngất trời. So sánh lại thì Diễm Thái Tử đáng thương hơn rất nhiều, chỉ có vài tiếng vỗ tay lác đác. Chuyện này cũng thật kỳ quái. Thực lực của Diễm Thái Tử không tệ, vì sao đánh lâu như vậy mà không có lấy một đám fan hâm mộ nha. Hắn làm người cũng quá thất bại đi à!

“Nhện, em nói ai sẽ thắng?” – Ám Ảnh đột nhiên mở miệng hỏi tôi.

“Cái này… em không biết. Nhưng bàn về công hay tư thì em đều hi vọng Toái Mộng Hàn sẽ thắng.” – tôi nghiêm túc trả lời.

“Vậy à? Em quen thân với Toái Mộng Hàn?” – Ám Ảnh kỳ quái nhìn tôi.

“Về công, Toái Mộng Hàn là phó bang chủ của Triệu Hoán Liên Minh. Dựa vào quan hệ giữa em và Triệu Hoán Liên Minh, đương nhiên em hi vọng hắn thắng. Về tư, em cực kỳ ghét cái tên Diễm Thái Tử kia. Nếu có cơ hội, em nhất định tận tay giết chết hắn.”

“Ồ…” – Ám Ảnh có chút choáng váng, bởi vì tôi không kể cho anh ấy nghe chuyện xảy ra giữa tôi và Diễm Thái Tử. Ám Ảnh chỉ đơn thuần cho rằng tôi nhìn không vừa mắt tên Diễm Thái Tử mà thôi – “Vậy anh mua Toái Mộng Hàn thắng.”

Nói xong, Ám Ảnh mở trang web chủ, chuẩn bị đặt cược.

Tôi đổ mồ hôi: – “Nè nè… nếu anh muốn thắng tiền cược… em vẫn đề nghị anh đặt cho Diễm Thái Tử a~”

“Vì sao? Không phải em hi vọng Toái Mộng Hàn thắng à?” – Ám Ảnh có chút chóng mặt.

“Em nói “hi vọng” hắn thắng nha, chứ không có khẳng định hắn sẽ thắng a ~ Cái tên Diễm Thái Tử có thể tiêu diệt Lầu Nhỏ. Anh nghĩ thực lực của Toái Mộng Hàn còn cao hơn Lầu Nhỏ hay sao?” – tôi vừa nói vừa thở dài. Haiz… vì sao Ám Ảnh bình thường rất thông minh, nhưng lâu lâu lại có biểu hiện thiếu muối là như nào?

“Ừ… có đạo lý.” – Ám Ảnh liền đổi qua mua Diễm Thái Tử thắng.

Tôi bó tay rồi – “Ám Ảnh, anh từ khi nào lại bắt chước người ta đi đánh bạc vậy? Trước kia em không thấy à.”

“Sau khi hội đấu võ kết thúc, anh muốn đi du lịch một chuyến. Cho nên hiện tại phải tích lũy tiền lộ phí.” – Ám Ảnh một bên theo dõi tỉ lệ cá cược của các trận đấu vòng chung kết, một bên trả lời câu hỏi của tôi.

“Du lịch? Anh định đi đâu? Nam Cực hay là Bermuda?” – tôi hứng thú hỏi.

Ám Ảnh bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn tôi: – “Ai đời lại đi đến mấy vùng đất đó để du lịch chứ, trừ phi đầu óc bị úng nước rồi.”

“Vậy anh sẽ đi đâu?”

“Tân Cương.”

“Cái đó mới…” – tôi ngừng lời, cổ quái quay đầu nhìn Ám Ảnh – “… đừng nói là anh đi thăm em nha.”

“… hắc hắc… vậy mà cũng để em đoán ra. Anh vốn chuẩn bị cho em một cái kinh hỉ.”

“Cbn, anh nói trắng trợn như vậy, em mà đoán không ra thì chỉ số thông minh có vấn đề rồi. Tốt lắm. Anh đặt cược nhiều một chút. Miễn cho đến lúc đó lại không đủ tiền. Em nói trước, em không có tiền để bao anh đâu.” – tôi không chút xấu hổ nói.

“Em… em thật là…” – Ám Ảnh bất đắc dĩ nhìn tôi.

“Em làm sao? Em nói chính là sự thật đó. Chẳng lẽ anh muốn em đi vay tiền để bao anh hả?” – tôi thẳng lưng nói.

“… được rồi. Nói đạo lý với em một hồi cũng bị em quay cho chóng mặt. Không nói nữa, xem trận đấu thôi.”

Tôi nhìn vẻ mặt phiền muộn của Ám Ảnh, tâm tình liền tốt lên, trong lòng đắc ý muốn chết. Nói tới đấu võ mồm, tôi không đấu lại cái đám con gái cùng phòng ký túc xá, nhưng đối phó với Ám Ảnh thì tôi dư sức. Xem ra, địa vị nữ vương của tôi sau này sẽ không bị lung lay rồi… haha…

Hoàn toàn trái ngược với trận đấu vừa rồi giữa Thiên Ngu Cam và Sữa Bảo Bảo, trận đấu lần này cực kỳ nhàm chán.

Diễm Thái Tử không hề khách khí, vừa vào trận đấu liền triệu hồi quỷ hồn, phối hợp với lôi hệ pháp thuật liên tục công kích Toái Mộng Hàn. Mà Toái Mộng Hàn thì như 1 con khỉ linh hoạt, không ngừng tránh né quỷ hồn cùng lôi pháp để quần nhau với Diễm Thái Tử.

Tôi xem một lúc liền nhịn không được ngáp 1 cái: – “Cbn, 2 người này thật không có chút ý tứ nào cả, cẩn thận từng li từng tí như thế thì chừng nào mới đánh xong a~ Dứt khoát phóng 1 cái đại chiêu, thuận tiện đem lôi đài nổ sập thì có phải sướng mắt hơn không.”

Mọi người trên khán đài nghe tôi nói xong liền đổ mồ hôi. Thảo Hoa Mai giả vờ quay đầu di chuyển ra xa, một bộ “tui không quen biết người này.” Kháo ~ còn bày đặt.

Trên sàn đấu, 2 người kia không bị ảnh hưởng bởi lời tôi nói, vẫn tiếp tục quần nhau trong tình hữu nghị. Tôi có xúc động muốn hỏi Thảo Hoa Mai xem Toái Mộng Hàn có phải có 1 chân với Diễm Thái Tử hay không? (có tình ý) Nếu không vì sao không hề ra sát chiêu gì hết?

Sau nửa giờ, 2 người đã sáng tạo ra kỷ lục mới của Hồng Hoang. Họ trở thành tổ thi đấu duy nhất đến hết giờ mà huyết lượng còn không giảm xuống 1 nửa. Cuối cùng, trọng tài dựa vào tỷ lệ huyết lượng để phân định thắng thua. Diễm Thái Tử còn 69% máu. Toái Mộng Hàn còn 62% máu. Thế là Diễm Thái Tử nhờ vào ưu thế yếu ớt lọt vào top 10.

“Thật là… nên để Sữa Bảo Bảo và Thiên Ngu Cam đấu cuối cùng mới phải, như vậy mới gọi là kết thúc hoàn hảo. Hai người này thiệt không thú vị.” – tôi không ngừng phàn nàn. Cả khán đài cũng toàn là tiếng la ó.

Trọng tài tuyên bố hôm nay chấm dứt, ngày mai bắt đầu các trận đấu xoay tròn để chọn ra thứ tự của top 10.

Sau khi giải tán, tôi chạy vội đến đội ngũ của Triệu Hoán Liên Minh, giữ chặt Toái Mộng Hàn, chất vấn: – “Này này, cậu có lầm hay không. Đánh với 1 tên pháp sư mà cậu có thể đánh thành như vậy. Vì sao không dùng đại chiêu? Lần trước tôi nhớ cậu có một chiêu gì mà quyển quyển sóng đó, không phải rất lợi hại hay sao?”

“Là hỗn độn liệt liệt sóng…” – Toái Mộng Hàn nhỏ giọng sửa.

“Hả… quyển quyển sóng? Được rồi, tên gì không quan trọng. Vì sao cậu không dùng nó a?” – tôi hùng hổ chất vấn.

“… tên kia công kích rất quỷ dị. Nếu tôi dùng đại chiêu sẽ xuất hiện sơ hở trong phòng ngự, không cẩn thận một chút liền xong đời. Cho nên tôi vẫn cẩn thận phòng ngự, tiến công thì…”

“Kháo ~” – không đợi hắn nói xong, tôi liền chửi bậy.

Tên Diễm Thái Tử cực kỳ âm hiểm, thường lợi dụng chỗ sơ hở của đối phương trong thời gian phát động đại chiêu mà công kích. Từ góc độ này mà nói thì Toái Mộng Hàn không sai. Thôi kệ, dù sao trận đấu đã xong, nói gì cũng vô dụng.

Tôi chào từ biệt Triệu Hoán Liên Minh, sau đó đi hợp mặt với đoàn viên. Sau khi hoàn thành hội nghị thường kỳ, cả bọn đang chuẩn bị đi thu thập độc dược, lúc này máy nhắn tin của tôi lại nhấp nháy. Là bạn học Tiêu Dao.

“Nhện, cái tên Diễm Thái Tử kia rất kỳ quái. Sau khi thi đấu xong liền bắt đầu thu thập huyết dịch của yêu thú. Thám tử vừa báo lại, hắn đã góp nhặt được khoảng 20 loại huyết dịch rồi. Không biết muốn làm gì. Có muốn bọn tôi đi điều tra thêm không?”

Tôi suy tư một thoáng liền trả lời: – “Không cần tra xét. Cứ tiếp tục theo dõi hắn. Cách nửa giờ truyền tin cho tôi biết phương hướng di chuyển của hắn. Nếu hắn đi vào đầm lầy Hắc Thủy thì phái người tập kích cản trở hắn giùm tôi.”

Vậy là tên kia đang thu thập 100 loại huyết dịch yêu thú. Điều kiện để đi U Minh giới mà hắn nói là thật rồi. Tôi phải nhanh tay mới được. Nghĩ tới đây, tôi gọi đoàn viên lại: – “Mọi người có thể dừng việc luyện cấp để giúp tôi 1 chuyện không?”

“Đù ~” – ngũ tặc thấy vẻ mặt nghiêm túc của tôi đều không hẹn mà chửi thề thành tiếng – “Không cần giả đứng đắn. Chuyện gì? Nói. Chỉ cần không phải chuyện thương thiên hại lý là được.”

“…” – đám quái nhân này càng lúc càng quá đáng rồi, không thể không lên mặt – “Mọi người nói cái gì chứ. Tôi mà là loại người đó ư?! Chuyện thương thiên hại lý đương nhiên tôi sẽ không làm. Tôi chỉ muốn nhờ mọi người đi thu thập 100 loại huyết dịch của yêu thú thôi.”

“Không thể nào a~ Nhện, vì sao lại có đam mê nhàm chán này rồi? Chính cô đi thu thập thì còn được đi, dù sao cũng là sở thích cá nhân của cô. Nhưng cô còn muốn bọn tôi giúp cô nữa… chuyện này thì hơi quá đáng nha.” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó thao thao bất tuyệt.

“… đi chết đi!!!!” – tôi bắn 1 một mũi tên vào mông hắn, đổi lại là tiếng gào khóc thảm thiết.

Tôi không thèm để ý đến hắn, quay đầu nghiêm mặt nói: – “Việc này rất trọng yếu. Nếu thành công, tôi có thể đi U Minh giới rồi.”

Quyển trục nhiệm vụ chính tuyến của tôi mọi người đều đã đọc qua, cho nên ai cũng biết chuyện về U Minh giới.

“Được rồi.” – Đổi Trắng Thay Đen gật đầu – “Chúng ta chia nhau hành động. Cô cùng Ám Ảnh một tổ, tôi và Tiểu Mệnh một tổ, 3 người còn lại một tổ. Chúng tôi mỗi tổ thu thập 30 loại huyết dịch. Cô và Ám Ảnh thu thập 40 loại. Không vấn đề gì chứ?”

“Không thành vấn đề, cứ làm như vậy.” – phân công đâu ra đó, chúng tôi lập tức giải tán, mạnh ai nấy đi đường người nấy.

Mà lúc này, bên trong tòa thị chính của Thập Tự Thiết Tường Vi, Tím Huyễn đang đùa giỡn với em gái đáng yêu thì Thâu Đêm Suốt Sáng xuất hiện.

“Tím Huyễn, ta có chuyện muốn nói với anh.”

“A, nữ vương đại nhân, anh chàng trọng tài kia đã đi rồi?” – Tím Huyễn cười dâm đãng – “Thật đáng tiếc a~ lại để cô phát hiện anh chàng đó trước, nếu là tôi…”

“Tím Huyễn…” – Thâu Đêm Suốt Sáng cắt ngang – “Đến phòng của ta.”

Tím Huyễn há mồm vì kinh ngạc, đưa tay bảo vệ trước ngực mình: – “Không phải đâu nữ vương đại nhân, tôi là người thuần khiết… không lẽ cô muốn… tôi không cần a~~~”

“Bớt nói nhảm!!!!” – Thâu Đêm Suốt Sáng mất kiên nhẫn nắm cổ áo lôi Tím Huyễn đi.

Trong phòng của Thâu Đêm Suốt Sáng.

Tím Huyễn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, con mắt láo liên nhìn những món đồ kỳ quái treo trên tường, toàn là công cụ SM, vẻ mặt hắn lập lòe hưng phấn: – “Nữ vương đại nhân, đây toàn bộ là cực phẩm công cụ nha. Cô định cho tôi thử loại nào thế?”

Thâu Đêm Suốt Sáng nhấp một ngụm đồ uống, mở miệng hỏi: – “Tím Huyễn, cái người đấu với anh hôm nay ấy, thực lực thế nào?”

Tím Huyễn há mồm kinh ngạc, tưởng mình nghe nhầm: – “Nữ vương đại nhân, từ lúc nào cô bắt đầu có hứng thú với nữ nhân rồi? Có thể truyền thụ vài chiêu cho tôi không?”

“Tím Huyễn!!!!!” – Thâu Đêm Suốt Sáng xoa trán – “… trả lời câu hỏi của ta trước.”

“À…” – Tím Huyễn nghiêm túc suy nghĩ – “Lực công kích của cô nàng không cao, nhờ có độc dược bôi trên đầu mũi tên nên mới tạo ra hiệu quả xuất thần nhập hóa. Có lẽ cô nàng chính là độc cung thủ trong truyền thuyết. Nhưng cái chiêu phân thân kia lại khiến tôi hồ đồ, hơn nữa cô nàng còn có thể cận chiến. Căn cứ vào kinh nghiệm của tôi thì lực công kích của lưỡi đao trên cây cung còn lợi hại hơn cung tiễn nhiều. Nói tóm lại, tôi cũng không rõ cô nàng đến tột cùng có thực lực ra sao nữa.”

“Là vậy sao…” – Thâu Đêm Suốt Sáng trầm tư suy nghĩ.

Tím Huyễn thấy biểu hiện của bang chủ thì tò mò, nhịn không được hỏi 1 câu: – “Nữ vương đại nhân, cô không thật sự có chủ ý với cung tiễn thủ đó chứ? Tôi thấy cô nàng với Ám Ảnh rất thân thiết, thực lực lại không tồi, không nên đụng vào đâu a~”

Thâu Đêm Suốt Sáng liếc mắt: – “Ta chỉ cảm thấy cô nàng đó rất giống với cái người đã đến cướp ngân khố của chúng ta. Lần ấy là ta công kích trước, không thể biết tên của đối thủ. Có điều người cướp ngân khố chỉ dùng độc tiễn bình thường và 1 loại tên rất kỳ quái có thể trói người khác lại. Nhưng nói làm sao thì ta cũng thấy bọn họ rất giống nhau…”

“Nói tới chuyện này, tôi cũng không biết danh tính của đối thủ. Cô nàng để cho khôi lỗi của tôi đánh trúng 1 kích mới phản ứng lại. Đây là cố ý muốn che dấu… có thể chính là tên trộm đó không biết chừng?”

Thâu Đêm Suốt Sáng lắc đầu: – “Các nàng là chủng tộc đặc thù. Bọn họ đều có thói quen che dấu tên tuổi. Ta vốn muốn bắt sống 1 tên để tra hỏi. Không ngờ bọn họ lại có 1 loại pháp thuật phi hành rất kỳ quái, lần nào cũng dễ dàng đào thoát, so với hồ ly còn giảo hoạt hơn.”

Tím Huyễn nghe thế liền cau mày: – “Nói như vậy, bọn họ đều có thực lực không tệ, rất nhiều người đánh được vào top 100, có điều đại bộ phận là đạo tặc và thích khách nên không có cơ hội đánh vào top 10. Cuối cùng chỉ có lại cô nàng cung tiễn thủ mà thôi. Đến tột cùng là chủng tộc gì đây… Hồng Hoang có rất nhiều chủng tộc kỳ quái, không phải cái nào chúng ta cũng có thông tin đầy đủ, chuyện này rất khó điều tra rõ ràng.”

“… không sao, tạm thời không cần điều tra. Đến lúc thi đấu vòng tròn, ta nhất định có thể đụng phải cô nàng kia. Đến lúc đó, nói không chừng có thể moi ra 1 ít tin tức.” – Thâu Đêm Suốt Sáng chờ mong nói, lại không ngờ, tôi căn bản không có ý định đánh với nàng – “Được rồi Tím Huyễn, anh về đi.”

“Không thể nào!!!!!!.” – Tím Huyễn thất vọng nói – “Nữ vương đại nhân gọi tôi tới chỉ vì muốn hỏi chuyện này sao? Không phải muốn thử nghiệm đồ chơi mới à?”

“Cút!!!!” – Thâu Đêm Suốt Sáng không khách khí đuổi người – “Ta không thích loại yêu tinh như anh. Ta thích nam nhân thanh thuần đáng yêu. Loại người như anh, đem tặng ta cũng không thèm.”

“Nữ vương đại nhân, cô sao có thể nói vậy. Thật tổn thương tâm hồn bé nhỏ của tôi…”

Tím Huyễn còn chưa nói xong đã bị Thâu Đêm Suốt Sáng đạp bay ra ngoài.

Đóng cửa lại, Thâu Đêm Suốt Sáng bắt đầu đọc bản kế hoạch phát triển bang phái. Việc chiếm đoạt các bang phái nhỏ đã gần hoàn thành. Bước tiếp theo sẽ là việc tranh đoạt tài nguyên với các đại bang phái. Hiện tại, 3 đại bang phái ở Hỗn Loạn Chi Đô đang trong tình trạng kiềm chế lẫn nhau, bảo trì hiện trạng cân đối cực kỳ vi diệu. Có nên phá vỡ tình trạng này hay không?

Thâu Đêm Suốt Sáng lại không biết, chính lúc này, Lầu Nhỏ và Soái Ca cũng đang có chủ ý với Thập Tự Thiết Tường Vi. Các lãnh địa khác đều có liên minh. Nhìn tiến độ phát triển của Hồng Hoang, có lẽ sắp bước vào thời đại của bang chiến trên quy mô lớn. Đến lúc đó, nếu Hỗn Loạn Chi Đô vẫn còn chia rẽ như thế này, sớm muộn gì cũng bị các liên minh khác nuốt chửng. Quan trọng nhất là, nếu có một liên minh thống nhất xuất hiện, ai sẽ là bá chủ nắm giữ vận mệnh của Hỗn Loạn Chi Đô đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.