Đó chẳngqua là lo sợ không đâu mà thôi.
Mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên là được.
Tronglòng nghĩ vậy nên Lâm Hiên quyết định trở lại phủ của mình.
Hôm hay,hắn vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm.
Về phầnhóa thân bên kia đã chuẩn bị đầy đủ rồi, mà cũng không cần thiết lắm, đã vậythì lo lắng thêm những cái khác nữa làm gì.
Lâm Hiênvẫn rất có lòng tin với thực lực của mình, cho dù thật sự có biến cố gì, hóathân cũng có thể tạm ứng phó.
Tạm thờixem trước một chút những thứ sư huynh sư tỷ vừa đưa cho mình rồi tính sau.
Tronglòng vừa nghĩ vậy, Lâm Hiên lập tức phất áo bào.
Linhquang chợt hiện, ngay sau đó, một cái rương màu bạc chợt xuất hiện trước mắt.
Rương dàikhông quá nửa thước, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Đây chínhlà thứ mà vừa rồi mấy sư điệt đưa tới cho Lâm Hiên.
- Nhanh!
Lâm Hiêngiơ tay phải lên, hướng đến phía trước mà điểm tới.
Chỉ là mộtđộng tác tầm thường.
Một tiếng"Lạch cạch" truyền vào tai, cấm chế bên ngoài rương đã đã bị giải trừ,sau đó nắp rương được mở ra, mấy khối đá đen sì đập vào mắt.
Thoạtnhìn đó chỉ là một vật rất tầm thường, thế nhưng rơi vào trong mắt tu sĩ cấpcao như Lâm Hiên, lại trở nên rất siêu phàm.
Mặt trêntảng đá còn lưu lại một số linh khí giao động, không.... không phải là linhkhí, chắc là thứ gì đó cao cấp hơn. Song, lại có thứ tạp chất cổ quái lẫn vào.Như thế thì dù là một khối tiên thạch tốt thế nào cũng trở thành đồ bỏ đi, mặcdù phẩm cấp có cao thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-luyen-thanh-tien/1784060/chuong-2717-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.