Chương trước
Chương sau
Hai tháng sau, Lâm Hiên từ phòng luyện công đi ra. Trên mặt hắn khó dấu vẻ mệt mỏi nhưng trong ánh mắt lại lộ rõ vẻ hưng phấn... Lâm Hiên vừa nghĩ tới Huyễn Thiên Linh Hỏa đã luyện hóa xong Bách Linh ma hỏa thì hắn không nhịn được nở ra một nụ cười. Cái này thật đúng là thu hoạch ngoài ý muốn a!
Tuy Lâm Hiên cũng phát hiện Bách Linh ma hỏa có chỗ huyền diệu nhưng hắn không nghĩ quá trình luyện hóa lại khó khăn như vậy, vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Lâm Hiên không nghỉ không ngủ trọn vẹn hai tháng mới có thể luyện hóa hoàn toàn Bách Linh ma hỏa. Không phụ công hắn vất vả, uy lực của Huyễn Linh Thiên Hỏa sau khi luyện hóa ma viêm này đại tăng, vượt xa điều hắn kỳ vọng.
Vốn dĩ Huyễn Linh Thiên Hỏa trải qua không ngừng tiến hóa đã có được bốn loại thuộc tính là cực hàn, kịch độc, ăn mòn, thôn phệ. Hôm nay nó đã dung nhập thêm bách linh ma hỏa, số thuộc tính lại tăng lên. Ngoài bốn thuộc tính sẵn có, nó đã có thêm thuộc tính "Đâm xuyên". Thuộc tính đâm xuyên chỉ có tác dụng khi đối mặt với phòng ngự của địch nhân, bất kể là pháp bảo phòng ngự hay màng bảo hộ do Ngũ Hành bí thuật tạo nên thì Huyễn Linh Thiên Hỏa cũng sẽ tập trung lực phá hoại ở một điểm cường ngạnh xuyên qua, tương tự phi châm vậy. Nói cách khác, về sau khi đối mặt địch nhân thì hiệu quả bài trừ phòng ngự của Huyễn Linh Thiên Hỏa bạo tăng rất nhiều. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hơn nữa chỗ tốt còn không chỉ có thế. Huyễn Linh Thiên Hỏa sau khi luyện hóa bách linh ma hỏa không chỉ nhiều hơn một chủng thuộc tính mà uy lực cũng nâng lên hai thành.
Đúng vậy, chính xác là hai thành! Đây mới là điều làm Lâm Hiên kinh hỉ nhất.
Theo sự tăng trưởng của tu vi, thần thông Huyễn Linh Thiên Hỏa cũng dần dần được tăng cường. Uy lực mỗi một chủng pháp thuật đều theo thực lực của chủ nhân mà gia tăng. Điểm này tuy đúng nhưng Huyễn Linh Thiên Hỏa lại không phải pháp thuật bình thường, không thể so sánh nó với Ngũ Hành thần thông khác được. Cảnh giới của Lâm Hiên dù tăng lên nhưng uy năng Huyễn Linh Thiên Hỏa so với các loại pháp thuật khác lại gia tăng không lớn lắm.
Điểm này khiến Lâm Hiên một mực buồn rầu!
Tuy Lâm Hiên có rất nhiều bảo vật nhưng Huyễn Linh Thiên Hỏa tuyệt đối là bí thuật áp đáy hòm của hắn. Nó là một trong những chiêu sát thủ của Lâm Hiên. Hắn đương nhiên hi vọng uy năng của Huyễn Linh Thiên Hỏa có thể nhanh chóng gia tăng nhưng đáng tiếc Lâm Hiên một mực không tìm được cách nào phù hợp cả. Sự việc vừa rồi làm cho Lâm Hiên thông suốt vấn đề này, tựa hồ Huyễn Linh Thiên Hỏa có thể rất nhanh tiến giai thông qua thôn phệ ma viêm của người khác.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ suy tư. Ý nghĩ vừa rồi của hắn tuy có khả năng chính xác nhưng hiện nay không phải thời cơ hành động tốt nhất. Việc gì cũng có nặng có nhẹ, tất cả đều phải có trình tự, việc cấp bách nhất đối với hắn bây giờ chính là gia tăng pháp lực, sau đó nghĩ biện pháp tiến giai Phân Thần kỳ. Bí thuật tuy rất trọng yếu nhưng đối với người tu tiên thì pháp lực cùng cảnh giới mới vĩnh viễn là căn bản. Với tính cách của Lâm Hiên thì đương nhiên sẽ không bỏ gốc lấy ngọn, làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Trong đầu Lâm Hiên có vô vàn ý niệm lưu chuyển. Đột nhiên thần sắc hắn khẽ động. Lâm Hiên phất tay áo một cái, bên ngoài cấm chế hiện ra một lổ hổng, từ nơi ấy bay tới một đầu hắc long dài không quá một xích. Hắc long xoay quanh một chút rồi rơi vào lòng bàn tay hắn.
Là truyền âm phù!
Lâm Hiên không khỏi nhướng mày. Rõ ràng hắn đã từng nói nếu không có chuyện quan trọng thì không được tùy tiện quấy rầy cơ mà. Chẳng lẽ mới hai tháng trôi qua mà bọn chúng đã quên phân phó của hắn sao, hay là Tiên Vân Tông lại gặp phải phiền toái gì? Lí do trước hẳn là không thể. Nếu là lí do sau thì quả thực làm cho Lâm Hiên rất đau đầu. Lâm Hiên giả mạo cổ ma rồi trở thành thái thượng trưởng lão chẳng qua vì hắn muốn tìm một nơi thích hợp tu luyện mà thôi. Hắn không phải thật tâm muốn vì môn phái mà sắp xếp lo lắng cái gì cả. Tiên Vân Tông gặp phiền toái nhanh như vậy thì sau này hắn còn tu luyện thế nào được?
Lâm Hiên không ngốc, nếu thật sự là như vậy thì chỉ sợ hắn lại phải cân nhắc một lần nữa lợi hại khi gia nhập Tiên Vân Tông a!
Chân mày Lâm Hiên hơi nhíu lại. Bất quá hắn không lập tức lựa chọn bởi vì đó chỉ là suy đoán của chính mình mà thôi, hay là xem tình huống trước rồi sau đó định đoạt cũng chưa muộn. Lâm Hiên nâng tay phải lên, một đạo pháp quyết từ trong bàn tay hắn bắn ra ngoài. Lâm Hiên đem cấm chế chung quanh sơn cốc tạm thời mở ra. Rất nhanh sau đó tiếng bước chân đã truyền tới. Ba gã cổ ma cùng nhau bước đến, không cần nói cũng biết chính là Trung niên nhân, mập mạp cổ ma và cung trang nữ tử.
"Tham kiến sư thúc!" Ba người quỳ gối hành lễ.
"Đứng lên đi!"
Lâm Hiên đi tới giữa gian phòng rồi tùy tiện ngồi xuống. Bãi túc phổ nhi, đối với vài tên cổ ma Ly Hợp kỳ thì hắn chẳng khách khí làm gì.
"Lâm mỗ đã từng nói nếu không có chuyện quan trọng thì đừng tới quấy rầy ta cơ mà. Các ngươi thế này là có ý gì? Lâm mỗ mới bế quan hai tháng mà thôi, chẳng lẽ lời ta nói không có ý nghĩa gì hết, hoàn toàn trở thành gió thoảng bên tai thôi sao?"
"Không phải. Sư thúc ngàn vạn lần không nên hiểu lầm. Chúng ta tới đây hôm nay không phải muốn quấy rầy người." Thấy ngữ khí Lâm Hiên bất thiện, sắc mặt trung niên nhân kia đại biến, liền vội vàng mở miệng giải thích.
"A, vậy là vì sao?" Lâm Hiên bất động thanh sắc nói.
"Ba người vãn bối tới đây là vì muốn đưa cho sư thúc cung phụng năm nay."
"Cung phụng năm nay?" Lâm Hiên lấy tay chống cằm, trên mặt hắn biểu lộ một tia ngoài ý muốn.
"Đúng vậy. Nếu không phải sư thúc ra tay thì Tiên Vân Tông đã không còn tồn tại. Chúng đệ tử để tỏ lòng cảm kích liền thu nạp một ít ma thạch và bảo vật dâng cho sư thúc. Mong người không ghét bỏ." Thanh âm trung niên nhân nịnh nọt ton hót truyền vào tai.
"Thì ra là thế, các ngươi vất vả rồi." Ngữ khí Lâm Hiên bình thản vô cùng.
Ba gã Ma tộc liếc nhau. Trên mặt trung niên nhân kia tràn đầy tâm thần bất định, không dám hồ ngôn loạn ngữ mà trực tiếp lấy ra một túi trữ vật. Miệng túi hướng xuống run lên, một đống lớn bảo vật xuất hiện. Phần lớn là ma thạch, cơ hồ chiếm hết nửa gian phòng. Hơn nữa tất cả ma thạch đều là thượng phẩm, ngoài ra còn có một ít tài liệu trân quý chỉ có tại Ma giới. Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua, với thân gia phong phú của hắn thì đây chỉ là một số tiểu tài mà thôi. Thực lực Tiên Vân Tông muốn xuất ra những bảo vật này chắc hẳn cũng có vài phần khó khăn trắc trở. Xem ra bọn chúng vì nịnh nọt hắn cũng đã tận hết sức lực.
Sắc mặt Lâm Hiên không khỏi hòa hoãn một chút, nguyên lai không phải phiền toái.
"Tốt. Lòng hiếu thảo của các ngươi Lâm mỗ đã biết. Tất cả đều lui ra đi, cung phụng về sau cũng không cần hàng năm đưa tới nữa. Lâm mỗ tạm thời muốn bế quan sinh tử, nếu không có đại sự đặc biệt thì không được quấy rầy ta." Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua trên người ba gã cổ ma rồi chậm rãi mở miệng.
"Vâng!" Ba cổ ma tự nhiên không dám tranh luận cái gì liền thi lễ với Lâm Hiên một cái rồi ngay lập tức lui xuống. Sau khi ra khỏi sơn cốc bọn chúng mới dám mở miệng nói chuyện.
"Đại sư huynh, ngươi xem thế nào?"
"Không sai. Đối phương hứng thú với tu luyện như thế nhất định là khổ tu chi sĩ."
"Đúng vậy. Điều này quả thật rất có lợi với chúng ta, vị Lâm sư thúc này có lẽ sẽ không can thiệp vào sự tình tông môn. Hiện tại ta chỉ lo lắng một cái..." Cổ ma mập mạp chậm rãi nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.