Chương trước
Chương sau
Ý niệm trong đầu Lâm Hiên chợt động, tuy nhiên trên mặt lại không đổi sắc mảy may. Bất kể như thế nào thì lần này Lâm Hiên vẫn là người thắng, trước tiên thi triển Sưu Hồn Thuật rồi nói sau.
Nhưng mà vào thời khắc này, "Ầm" một tiếng vang thật lớn truyền vào tai.
"Không tốt!" Lâm Hiên nhanh chóng ngẩng đầu, dĩ nhiên đã chậm, chỉ thấy ma khí chen chúc ùa ra, thân ngoại hóa thân của Điền Tiểu Kiếm rõ ràng đã tự bạo.
Thất sách!
Lâm Hiên giận tím mặt, sắc mặt u ám phảng phất như trời muốn mưa.
Lâm Hiên im lặng không nói, hắn nếu là Điền Tiểu Kiếm, phản ứng cũng không sẽ không khác biệt lắm.
"Khó chơi đến thế, không hỗ là "hảo huynh đệ của ta' " Lâm Hiên hít sâu một hơi, sau đó sắc mặt cũng bình tĩnh lại, xem như thêm một lần đấu ngang tay.
Gió lớn cũng không tan đi mà vẫn như trước tàn sát bừa bãi bốn phương tám hướng, tuy nhiên với sức mạnh thân thể của mình, tất nhiên Lâm Hiên không bị chút ảnh hưởng nào. Bóng người hắn vụt lên, bay về phía trung tâm vụ tự bạo. Điền Tiểu Kiếm không có khả năng làm bộ, nhưng đối phó với hắn, Lâm Hiên cũng không dám khinh thường, muốn tự mình xác nhận. Lâm Hiên thả ra thần thức, phương viên mấy ngàn dặm đều không phát hiện gì, khí tức của hóa thân nọ đã hoàn toàn biến mất.
"Không hổ là hảo huynh đệ, hành sự rất gọn gàng, túi trữ vật đều tận lực phá huỷ, đừng nói vật có giá trị, ngay cả một khối ma thạch cũng không lưu lại cho mình". Lâm Hiên lắc đầu thở dài, lòng kiêng kỵ đối với Điền Tiểu Kiếm không khỏi nhiều hơn vài phần, sau đó liền hóa thành một đạo cầu vồng bay về phía trước, biến mất rất nhanh ở phía chân trời.
Cùng lúc, cách đó mấy ngàn vạn dặm. Một dãy núi cao nguy nga, uốn lượn trập trùng, cũng không biết đến tột cùng kéo dài tới nơi nào, nhưng mà khí thế bàng bạc, ma khí xung quanh nồng đậm phi thường. Nguồn truyện: Truyện FULL
Ở chỗ sâu bên trong động phủ nào đó có một tràng âm thanh đau xót thống khổ truyền ra, một người đang ngồi ngẩng đầu lên. Cho dù không có ánh mặt trời, nhưng mượn nhờ thạch bích khảm nạm trên động phủ có thể thấy rất rõ ràng, đây là một người tuổi trẻ anh tuấn đẹp trai.
Đây đúng là Điền Tiểu Kiếm.
"Kiếm nhi, ngươi làm sao vậy ?" Một thanh âm trầm thấp truyền lại, sau đó không chút dấu hiệu nào, một hư ảnh Cổ Ma cao lớn từ trong thân thể Điền Tiểu Kiếm hiện ra.
"Phân thân con phái đi đã vẫn lạc." Điền Tiểu Kiếm hít sâu, trong chốc lát đã khôi phục thường sắc.
"Ài, cái này cũng không có gì, dù sao tin tức đã để lộ đi ra ngoài, người tìm kiếm vật kia cũng không phải chỉ có một hai, phân thân của ngươi bất quá mới đạt đến Ly Hợp kỳ, hẳn là bị những người khác giết chết."
"Có lẽ, tuy nhiên phân thân cũng không phải là bị giết chết mà là tự bạo."
"Tự bạo?" hư ảnh kinh ngạc, sau đó lấy tay đưa lên trán: "Cũng có chút ý tứ, thân ngoại hóa thân nọ được xuất ra từ Cửu Sát Chân Ma Công ta truyền thụ, khác với thân ngoại hóa thân bình thường rất lớn, kết quả tự bạo mới có thể truyền về cho ngươi một ít tin tức, là gì?"
"Nghĩa phụ nói đúng, tuy nhiên tin tức rất ít, chỉ biết là người nọ tựa hồ nhận ra con." Điền Tiểu Kiếm có chút cổ quái nói.
"Nhân ra ngươi ?"
"Không sai"
"Cái này có chút kỳ quái, bất quá không có vấn đề gì, dù sao cũng chỉ tổn thất một đám phân thần mà thôi, ngươi luyện chế thân ngoại hóa thân không chỉ một người, lại phái đi phân thân khác là được."
"Còn phái tiếp hóa thân?"
"Sao vậy, Kiếm nhi, hẳn là ngươi có ý kiến gì sao?"
"Nghĩa phụ, chẳng biết tại sao, con cảm thấy chuyện này không giống biểu hiện đơn giản như bề ngoài, con muốn tự mình đi." Điền Tiểu Kiếm sau một chút chần chờ nói.
"Ngươi muốn xuất quan, tuyệt đối không được." Hư ảnh nhướng mày, âm thanh kiên quyết dị thường.
"Vì sao, con biết rõ khoảng cách đột phá Động Huyền hậu kỳ chỉ còn lại có một cửa, nhưng dù cho hôm nay xuất quan, cùng lắm là đột phá muộn vài năm, mà kiện đồ vật kia, tuyệt không thể để mất."
"Kiếm nhi, nghĩa phụ hôm nay cùng với ngươi "nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn" (có danh thì cùng được, bại danh thì cùng bại) nếu ngươi có thể phi thăng, nguyên thần của ta cũng nhờ đó mà có thể khôi phục, trở lại làm Ma tộc Đại thống lĩnh, vi phụ làm sao có thể hại ngươi, ngươi có thể ngắn ngủn trong hơn nghìn năm, tu luyện tới Động Huyền trung kỳ đỉnh phong, tư chất không hổ là Chân Ma Chi Thân, tuy nhiên chỉ là tư chất mà không phải là Chân Ma chính thức."
"Chân Ma chính thức?" Điền Tiểu Kiếm nhướng mày nói.
"Chân Ma Chi Thân, thủy hỏa bất xâm, đao thương bất nhập, pháp thể song tu, trong tam giới cực kỳ hiếm gặp, vi phụ lúc nguyên khí toàn thịnh là Chân Ma chi thân."
"Thì ra là thế, không biết việc này cùng xuất quan có quan hệ gì?"
"Đương nhiên là có quan hệ, lúc ngươi tiến giai đồng thời cũng là rèn luyện Chân Ma chi thân, nếu thất bại đối với Chân Ma chi thân có hại lớn." Hư ảnh chậm rãi nói.
"Thì ra là như vậy, trách không được mỗi một lần tiến giai, nghĩa phụ đều muốn coi chuẩn bị kĩ càng, chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại."
"Đúng vậy, Cửu Sát Chân Ma Công vô cùng cường đại, điểm yếu duy nhất là mỗi một lần tiến giai thất bại, Chân Ma chi thân luyện thành sẽ yếu hơn một chút, năm đó ta từ linh động đến độ kiếp, thất bại hai lần, Chân Ma chi thân đã có khuyết điểm nhỏ, nếu không thực lực của ta há lại thật sự thua kém chân tiên, chỉ sợ A Tu La Vương cũng đã là bại tướng dưới tay ta rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.