Chương trước
Chương sau
Hai tháng sau, hiện ra trong tầm mắt Lâm Hiên là một mảnh núi non xanh ngắt thấp thoáng, liên miên không dứt.Dãy nũi như một con cự long đang nằm uốn lượn phủ phục, không biết kéo dài đến tận nơi nào.
Tuy Hàn Long giới linh mạch rất nhiều, nhưng linh khí ở chỗ này rõ ràng tốt hơn so với phần lớn các địa phương khác, tổng đà của Vân Ẩn Tông khẳng định là ở chỗ này.
Không gian đang yên tĩnh, một đạo cầu vồng chói mắt bỗng xuất hiện từ phía chân trời. Nhìn phương hướng hẳn là hướng tới tổng đà Vân Ẩn Tông rồi. Lâm Hiên quay trở lại tông đương nhiên cần che dấu làm gì. Hắn rất nhanh đã bị đệ tử tuần sơn phát hiện. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
Đầu lĩnh của đám đệ tử này chính là một nam tử mặt đen, hình dáng nhìn qua có chút già dặn. Khi ánh mắt hắn đảo qua trên người Lâm Hiên, vẻ mặt lập tức thay đổi, uy áp của đối phương mặc dù không lộ ra ngoài nhưng một thân tu vi lại không thể coi thường, cảnh giới sâu không lường được.Chính mình không thể trêu chọc a.
Tuy rằng nơi này là tổng đà bổn môn, ngược lại cũng không cần quá mức sợ hãi, nhưng biểu tình trên mặt hắn vẫn trở nên cực kỳ cung kính: "Không biết tôn tính đại danh của tiền bối là gì,không biết đến tệ tông có chuyện gì quan trọng?"
Độn quang Lâm Hiên chậm lại, tay áo bào khẽ phất, một khối ngọc bài xanh biếc bay vút ra.
Tu sĩ mặt đen kia ngơ ngác tiếp nhận.Hắn vừa cúi đầu nhìn xuống thì vẻ mặt nhất thời đại biến, khom mình hành lễ: "Đệ tử ra mắt sư tổ, không biết sư tổ đại giá quang lâm nên không tiếp đón từ xa, mong người ngàn vạn lần đừng để ý."
"Ngươi là đệ tử Trận Pháp phong?"
"Đúng vậy."
Lâm Hiên gật gật đầu, cũng không nhiều lời mà toàn thân hóa thành một đạo lưu tinh, hướng xa xa bay vút đi.
"Sư thúc, chẳng lẽ người vừa rồi cũng là sư tổ bổn môn.Ta như thế nào lại chưa từng gặp qua?" Phía sau hắn, một Hồng y thiếu nữ có chút tò mò hỏi.
"Nha đầu, ngươi nhập môn mới được bao lâu chứ, sư tổ bổn môn ngươi nhận biết được hết sao.Vị tiền bối kia chính là một nhận vật vô cùng tài ba, Kim Đan phong phong chủ." Tu sĩ mặt đen thì thào tự nói, âm thanh truyền vào tai mỗi người.Trên mặt hắn mang theo vài phần sùng bái.
"Cái gì, vị kia chính là người năm năm trước gia nhập bổn môn,rồi lấy lực một người thoải mái đánh bại cao thủ của tứ phong, khiến Thái thượng trưởng lão tự mình ra mặt chiêu mộ.Chình là Lâm Hiên, Lâm Tiền bối?"Trên mặt thiếu nữ tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Trận chiến ấy làm thanh danh Lâm Hiên lan xa, rất nhiều người thậm chí đã âm thầm nghị luận rằng thực lực của hắn đã vượt qua phong chủ Thiên Kiếm Phong , chính là Động Huyền Kỳ đệ nhất cao thủ của bổn môn. Tuy chỉ là "chém" với nhau nhưng từ đó cũng có thể thấy được danh vọng của Lâm Hiên trong môn phái rất cao. Những đệ tử khác sau khi nghe xong thì trên mặt cũng lộ ra vẻ hưng phấn,liền vây quanh vị tu sĩ mặt đen kia mà thảo luận.
Lâm Hiên lắc lắc đầu, hắn tuy đã đi xa, nhưng lấy thần thức mạnh mẽ của hắn tự nhiên là nghe được rành mạch.Bất quá Lâm Hiên tất nhiên không để ý đến mấy điều đó, cho dù là Tu tiên giả thì đôi khi cũng rất hay tám nhảm a.Điểm này cũng chẳng có gì lạ, mình đâu cần để ý làm chi.
Rất nhanh, một ngọn núi cao ánh vào tầm mắt. Ngọn núi cao hơn cả vạn trượng thẳng đến tận trời. Linh khí nơi đây cũng nồng đậm hơn nhiều.Ở chân núi có một mảnh kiến trúc do đá tảng tạo thành, mặc dù không hoa lệ nhưng lại vô cùng kiên cố.Năm năm qua đi nhưng cảnh vật vẫn giống như trước, mình đã lần nữa trở lại Kim Đan phong.
Độn quang của Lâm Hiên cũng không ngừng lại, chỉ thay đổi phương hướng một chút liền hướng đỉnh núi bay đi.Trên đường thỉnh thoảng cũng gặp thoáng qua vài tu sĩ, bất quá độn tốc của Lâm Hiên thật sự quá nhanh nên những người đó căn bản không thấy rõ lắm.Nếu không bọn họ đã dùng đại lễ mà bái kiến Lâm Hiên rồi. Đối với mấy cái nghi thức xã giao này, Lâm Hiên không để ý tới, thậm chí có chút phiền toái chán ghét, cho nên mới bay nhanh như vậy.
Kim Đan phong cao hơn vạn trượng.Ngay tại thời điểm tiếp cận sườn núi, một trận âm thanh bạo liệt đột nhiên truyền vào tai Lâm Hiên khiến hắn khẽ nhướng mày, độn quang liền dừng lại. Ánh mắt đảo qua bên dưới, chỉ thấy linh mang đại phát bắn ra bốn phía, còn kèm theo âm thanh bạo liệt liên miên không dứt.
Lâm Hiên kinh nghiệm phong phú vô cùng, từ những đợt linh ba truyền đến có thể cảm nhận được trình độ tranh đấu kịch liệt phía dưới, hiển nhiên đây không phải cuộc luận bàn giữa đồng môn đệ tử.Chẳng lẽ lại có kẻ thù bên ngoài đến đây?
Không đúng, Lâm Hiên lắc lắc đầu.Nơi này chính là tổng đà của Vân Ẩn Tông a.Nếu thực sự có người đến vuốt râu hùm thì những địa phương khác sao có thể gió yên biển lặng như vậy?
Ý niêm trong đầu Lâm Hiên xoay chuyển, rất nhanh liền nghĩ tới một khả năng. Nếu không phải kẻ thù từ bên ngoài tới thì cũng chỉ có thể là đệ tử của vài mạch khác đến gây sự.Sắc mặt Lâm Hiên lập tức trầm xuống.
Hắn gia nhập Vân Ẩn Tông đã được mấy trăm năm, tuy rằng đại bộ phận thời gian đều dùng để bế quan, nhưng đối với tình hình bổn môn ra sao tất nhiên là rõ ràng. Kim Đan, Thần Khí, Trận Pháp, Linh Thú, còn có Thiên Kiếm năm mạch hình thành thế chân vạc, ai ai cũng có sở trường riêng.
Nguyên bản đứng đầu năm mạch này đều là Động Huyền Kỳ Tu tiên giả.Bình thường mà nói thì mỗi một phong đều có Động Huyền Kỳ tọa trấn, cũng không phải chỉ có một hai người mà thậm chí mười mấy hai mươi người cũng là chuyện bình thường.
Hiện nay hoàn cảnh của tứ phong vẫn như vậy, rất phồn thịnh , nhưng Kim Đan phong lại ở trong hoàn cảnh rất xấu hổ, đến ngay cả Động Huyền Kỳ Tu tiên giả cũng không có lấy một người. Đương nhiên, đây là chỉ là tình huống trước khi Lâm Hiên gia nhập thôi. Nhất mạch suy nhược, môn hạ đệ tử tự nhiên tránh không được bị xa lánh cùng khi dễ, thẳng đến khi Lâm Hiên gia nhập sau đó đảm nhiệm Kim đan phong phong chủ, cục diện như thế mới dần dần thay đổi. Nhưng mà hiện tại...
"Hừ, mình ly khai mới được năm năm,vậy mà những thứ tôm tép nhãi nhép kia lại dám nghênh ngang như vậy sao?" Vẻ mặt Lâm Hiên nhất thời trở nên băng lãnh tới cực điểm.Hắn có tính bao che khuyết điểm rất mạnh nha.Tuy gia nhập Kim Đan phong chủ yếu là vì kiếm một linh địa để tu luyện cùng ít phế đan nơi này.Nhưng dù sao mình cũng đã làm Phong Chủ, làm sao có thể cho phép những người đó đến ăn hiếp môn hạ đệ tử của mình? Nếu không làm cho mặt mấy kẻ đó thêm chút màu sắc thì không phải là Lâm Hiên nữa rồi.
"A!"
Một tiếng hét kinh hãi bỗng nhiên vang lên. Lâm Hiên nghe thấy có chút quen tai, sau đó vẻ mặt liền biến đổi, đầu vai khẽ run biến mất ngay tại chỗ .
Xuất hiện trước mắt là hai tên tu sĩ đang giằng co,trang phục tuy giống nhau nhưng nhìn dấu hiệu đánh dấu trên cổ tay là có thể phân biệt thân phân của bọn họ.
Đám người bên trái chính là tu sĩ Kim Đan phong. Những người này tu vi khá thấp.Lúc này đang có hai thiếu niên nâng đỡ một tu sĩ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.Người được nâng đỡ thân hình cao lớn khôi ngô, ăn mặc bình thường, tu vi cũng là cao nhất trong hàng ngũ đệ tử Kim Đan phong, Nguyên Anh hậu kỳ Tu tiên giả. Tên của người này Lâm Hiên cũng biết, Thường Hổ.
Năm đó, chính là hắn cùng với Tĩnh Hư, còn có Diệp Như đem Lâm Hiên cứu về Vân Ẩn Tông. Từ góc độ này mà nói cũng có thể xem như là ân nhân của hắn. Những năm gần đây, Lâm Hiên đối với ba người bọn họ cũng rất quan tâm, cho nên tu hành của bọn họ mới tiến nhanh như vậy. Nhưng giờ phút này,vẻ mặt Thường Hổ tái nhợt, khóe miệng còn có máu tươi chảy ra, hiển nhiên là bị trọng thương không nhẹ.
"Sư huynh, ngươi làm sao vậy, thương thế như thế nào, không việc gì chứ?"
Đứng bên cạnh, một thiếu nữ tuổi trẻ mặt mũi tràn đầy lo lắng lên tiếng hỏi.Nàng ước chừng hai mươi tuổi, mi thanh mục tú, mặc dù không phải tuyệt sắc mỹ nữ gì nhưng lại có một đôi mắt to đen láy,trong lúc nhìn quanh lại làm tăng thêm vẻ linh động.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.