Chương trước
Chương sau
Thật trùng hợp a, Lâm Hiên không khỏi nhớ tới hai người đồ đệ khác mình thu ở Đông Hải.
Lôi hồn Băng Phách!
Thuộc tính linh căn của Thượng Quan tỷ muội cũng cùng một loại với Diệp Dĩnh.
Loại linh căn hiếm có như vậy mà mình lại gặp phải ba người.Lâm Hiên ngoài kinh ngạc ra thì cũng chỉ cảm thán cho vận khí của mình dường như có chút nghịch thiên.
"Sư phó, Phong Linh thân thể có chỗ tốt gì, vì sao nhiều năm như vậy mà Dĩnh nhi không cảm giác được?" Thanh âm Diệp Dĩnh nhỏ nhẹ truyền vào tai Lâm Hiên.
Trung niên mỹ phụ đứng một bên cũng lộ ra thần sắc nghi hoặc.Tư chất Dĩnh nhi mặc dù không tệ nhưng so với các đệ tử có dị linh căn trong tộc cũng không có gì hơn cả.Vậy là thế nào đây.
"Các ngươi có chỗ không biết rồi, Phong Linh thân thể tuy hiếm nhưng là có hạn chế, dưới tình huống bình thường thì không thể phát huy ra được." Lâm Hiên thở dài.
"A, kính xin sư phó nói rõ."
"Cụ thể ta cũng không qúa rõ ràng, có lẽ là loại thể chất dị biến hai lần này quá mức nghịch thiên nên thiên địa pháp tắc phát sinh hạn chế.Nếu muốn phát huy hoàn toàn tiềm năng của loại thể chất này thì cần tu luyện pháp môn đặc thù mới được." Lâm Hiên thì thào nói.
"Công pháp chuyên môn,đó là cái gì a?" Diệp Dĩnh càng nghe càng mơ hồ.
"Cái này có ghi lại trên thượng cổ điển tịch,tại mấy trăm vạn năm trước từng có một đoạn thời kì ngắn,không biết vì cái gì mà loại thể chất này xuất hiện rất nhiều,tỷ lệ hơn nhiều so với bây giờ.Các đại năng cổ tu sĩ tất nhiên cũng phát hiện ra chỗ tốt của loại thể chất này,vì muốn đột phá hạn chế của nó nên bọn họ mới sáng tạo ra một ít công pháp đặc thù.Nếu người có thể chất này mà tu luyện những công pháp ấy thì có thể kích phát ra hoàn toàn tiềm lực…"
"Theo như lời sư phó thì muốn tìm loại thượng cổ công pháp này chúng ta phải đi đâu?" Trên mặt Diệp Dĩnh cũng không khỏi lộ ra một tia kích động.
Đừng nói tâm tính nàng còn chưa đủ thành thục,cho dù là Lâm Hiên có ở trong hoàn cảnh ấy cũng khó tránh khỏi gấp gáp a.
"Cái này thì vi sư cũng không biết."
Lâm Hiên trả lời như vậy lại làm cho thiếu nữ thất vọng không thôi.Việc này cũng không có cách nào,ở tu tiên giới có rất nhiều chuyện chú ý đến chữ duyên.Nếu là cơ duyên chưa đủ thì có cố gắng cũng vô dụng,cái này gọi là mưu sự tại nhân thành sự tại thiên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
"Được rồi, Dĩnh nhi, ngươi cũng không cần như vậy,xe đến trước núi ắt có đường.Về phần thượng cổ công pháp thì vi sư sẽ lưu ý giúp ngươi. "
"Đa tạ sư phó." Diệp Dĩnh vén áo thi lễ, lần này thật sự là cảm kích phát ra từ nội tâm.
Lâm Hiên nói xong với nàng thì quay về phía trung niên mỹ phụ: "Diệp phu nhân, xin thứ cho Lâm mỗ nói thẳng, ngươi lần này tới đây chắc là có chuyện gì quan trọng.Hiện tại Dĩnh nhi đã là ái đồ của ta, ngươi tựu không cần phải quanh co lòng vòng, có chuyện gì cứ nói thẳng đi."
"Đa tạ tiền bối." trên mặt Diệp Hồng Tuyết hiện lên một tia cảm kích: " Đại ân đại đức của Tiền bối, Diệp gia không cách gì báo đáp, tiểu phụ đành mặt dày quấy rầy, sự tình là như vầy..."
Sau đó nàng bắt đầu dùng giọng nói êm tai giảng thuật lại. Chuyện này thật đúng là quan hệ tới hưng suy vinh nhục của Diệp gia, nói toạc ra là liên quan đến đến tài nguyên cùng sinh kế Diệp gia.
Năm đó Bạch Hạc Thượng Nhân tại Yêu Linh đảo là một trong năm vị cao thủ nhưng sau khi phi thăng lại không có gì nổi bật.Gia tộc hắn truyền lại bất quá cũng chỉ là tứ ngũ lưu mà thôi.
Cũng may Diệp gia tuy nhỏ yếu,gặp không ít trắc trở nhưng qua nhiều năm như vậy vẫn ương ngạnh truyền thừa cho đời sau.
Bất quá lần này quả thật bọn hắn lại gặp phải đại phiền toái.
Mọi người đều biết, tại tu tiên giới bất luận là tông môn hay gia tộc nào muốn tồn tại đều phải có đan dược,tinh thạch cùng các loại tài liệu ủng hộ.
Nói một cách khác, tu tiên cần đại lượng tài nguyên.Lớn nhỏ tu sĩ Diệp gia tiêu dùng hàng ngày mặc dù tất cả không giống nhau, nhưng hàng năm gia tộc vẫn phải cung cấp cho bọn họ một lượng nhất định a.
Những đại tông môn gia tộc đều có tài lộ riêng, nói thí dụ như là khai thác mỏ tinh thạch,hoặc đem một ít bảo địa sản xuất ra linh dược trở thành địa bàn của mình thì dễ như chơi.Nếu không được nữa thì môn hạ đệ tử có thể ra ngoài săn giết yêu thú, bất luận da lông cốt cách đều là tài liệu tu tiên thượng hạng.
Ba con đường này cũng chỉ có danh môn đại phái mới có thể làm được.
Nhưng Bạch Hạc Diệp gia yếu như vậy thì tranh giành sao được a.Có khi thất phu vô tội,hoài bích kì tội,lại đem đến tai họa cho gia tộc ấy chứ.
Về phần ra ngoài săn giết yêu thú ư,đệ tử Diệp gia cũng làm việc này nhưng thực lực môn hạ đệ tử lại quá yếu,vì sự an toàn thì tự nhiên không thể đi trêu chọc yêu tộc cấp cao được.Kể từ đó mà yêu thú tài liệu lấy được có giá trị tựu không đáng kể.
Nếu như bằng vào chút thu hoạch ít ỏi như vậy thì Diệp gia chỉ có thể nhập vào mà không thể xuất ra.Cũng may đó chỉ là kế bổ sung mà thôi.Tài nguyên chính thức của bọn họ đến từ cửa hàng ở đô thành Ngu quốc.
Tại đó có một tòa phường thị lớn nhất tu tiên giới Ngu quốc, sinh ý mặc dù không thể so được với những đại thành thị Sở quốc Triệu quốc, nhưng bình tâm mà nói cũng coi như không tệ.
Diệp gia mở một cửa hàng kinh doanh ở chỗ này,gọi là Bách Bảo đường.
Danh tự nghe rất khí phách nhưng kỳ thật lại chỉ kinh doanh chút đồ tạp hoá mà thôi,đối tượng phục vụ là tu tiên giả Nguyên anh kì trở xuống.
Theo lý thuyết thì đây không phải là một cửa hàng thật tốt,nhưng nó là sinh ý chính của Diệp gia a.Diệp gia đã kinh doanh Bách Bảo đường cả vạn năm rồi,nguồn cung cấp sung túc nên trong giới tu sĩ cấp thấp cũng có danh tiếng nhất định.
Nhưng mà trắc trở lại hết lần này đến lần khác tìm đến Diệp gia, có lẽ là do sinh ý quá tốt nên khiến không ít tu sĩ đỏ mắt.
"A?" Vừa nghe đến đó,trên mặt Lâm Hiên lộ ra một tia dị sắc: "Chẳng lẽ còn có tông môn gia tộc dám xé rách da mặt đến cường đoạt sao?"
"Cường đoạt thì không đến mức." Diệp Hồng Tuyết thở dài: "Chỉ là một tháng trước, Quát Thương Sơn Mục gia phái người tới nói muốn mua Bách Bảo đường."
"Mua?" Trên mặt Lâm Hiên lộ ra một tia dị sắc, tiếp tục chờ đối phương nói nốt.
"Sư tôn minh giám, đối phương nói là mua nhưng chẳng qua là tìm cớ mà thôi.Không nói đến Bách Bảo đường là con gà đẻ trứng vàng của Diệp gia ta, căn bản là không thể bán được.Hơn nữa Mục gia căn bản không có một điểm thành ý, bọn hắn ra giá quá thấp,giá đó còn chưa bằng một năm tiền lời của Bách Bảo đường.Vậy thì so với cường đoạt thì có gì khác nhau đâu?" Diệp Dĩnh tức giận nói.
"Ân." Lâm Hiên nhẹ gật đầu: "Cái này quả thật là khi dễ người rồi, trách không được phu nhân lại vội vàng đến tìm Lâm mỗ như vậy."
"Vãn bối đây là cũng không còn cách nào khác,tối hậu thư của Mục gia cũng đã đưa tới rồi."
"A, Mục gia rất mạnh sao?" Lâm Hiên cảm thấy hứng thú hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.