Chương trước
Chương sau
Toàn bộ phàm nhân cùng yêu hóa giả còn sống đều đổ mồ hôi lạnh.Bọn họ thấy tình thế không ổn đều bỏ chạy tứ tán nên cũng giảm bớt số lượng thương vong.Lâm Hiên thấy cảnh này thì khá hài lòng.
Dù sao thì những người này đã nhận ra Cổ Lão Ma là Thiên Thi môn thái thượng trưởng lão.Còn mình suốt ngày bế quan tu luyện tại Vân Ẩn Tông, những người kia sao có thể biết được lai lịch của mình được chứ. Kể từ đó, tất cả món nợ của Thiên Phong thành đều ghi lại trên đầu Thiên Thi môn.
Trong tương lai không xa,phái này sẽ gặp rất nhiều phiền phức đây.Thực lực yêu hóa giả tuy kém hơn Tu tiên giả, nhưng nếu bọn họ họp lại "đánh hội đồng" một tông môn gia tộc nào đó thì vẫn có mấy phần thắng lợi. Mà sau mấy lần mình thổi gió góp bão, chuyện này nhất định sẽ không chết không ngừng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Còn chuyện gì có thể cao hứng hơn là dùng kế mượn đao giết người để đối phó cừu nhân đây?
"Ha ha." Lâm Hiên cười đắc ý, sau đó hóa thành một đạo kinh hồng hướng chân trời bay đi.
Thời gian chậm rãi trôi qua chừng một nén nhang.
Gió núi nhẹ nhàng thổi, nhưng bốn phía vẫn im ắng dị thường.Vốn Thiên Phong thành vô cùng náo nhiệt,mà hiện tại lại biến thành một mảnh phế tích,chỉ còn đám quạ đang xoay tròn trên không là những sinh vật duy nhất nơi đây.
Cảnh vật đang yên tĩnh thì đột nhiên dị biến nổi lên.
Không gian vặn vẹo một hồi,một Nguyên Anh cao khoảng một tấc liền hiện ra. Ngũ quan không khác gì Cổ Lão Ma,không ngờ lão quái vật này còn sống.
"Hô, nguy hiểm thật, vừa rồi nếu như không phải lão phu quyết đoán từ bỏ thân thể,đồng thời thi triển thần thông qua mắt tiểu tử kia thì chỉ sợ giờ đã vẫn lạc mất rồi." Nguyên Anh lầm bầm, trên mặt tràn đầy oán độc.Hiện tại, hắn đang suy yếu đến cực điểm, pháp lực cùng chân nguyên cơ hồ gần như khô kiệt hoàn toàn. "Tiểu tử chết tiệt, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài,sẽ có một ngày lão phu báo mối thù này. ngươi chờ đấy, ta sẽ đem ngươi rút hồn luyện phách, cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong."
Thanh âm Lão ma phảng phất như đến từ cửu u,nỗi phẫn hận trong lòng hắn đối với Lâm Hiên đã không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Nhưng lời còn chưa dứt,một thành âm nhàn nhạt truyền vào tai: "Thật sao, đạo hữu hận ta như vậy thật khiến tại hạ vinh dự,tốt hơn hết là Lâm mỗ cứ tiên hạ thủ vi cường, tiễn ngươi xuống âm tào địa phủ mà bàn chuyện nhân sinh.Nếu không sau này ta thật sự ăn ngủ không yên a."
"Cái gì?" Nguyên Anh quá sợ hãi,hắn giật mình quay đầu lại.Chỉ thấy cách đó không xa, tầm hơn mười trượng,môt đạo thanh quang lóe lên,thân hình Lâm Hiên liền hiện ra ,trên mặt mang theo dáng cười nhàn nhạt.
"Ngươi... Ngươi như thế nào còn ở chỗ này, ngươi không phải đã ly khai rồi sao?" Cổ Lão Ma tựa hồ như trông thấy quỷ.Hắn tận mắt nhìn thấy Lâm Hiên rời khỏi nơi đây.Lấy tốc độ của tiểu tử này thì sớm đã ở ngoài mấy vạn dặm rồi chứ.Nếu không như vậy thì hắn cũng sẽ không dám hiện thân.
"Ta đi rồi,nhưng lại quay về, không như vậy thì sao ngươi dám lớn mật hiện thân?" Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ chê cười.Lúc này đối phương không chỉ mất đi thân thể,mà bổn mạng chân nguyên cũng không còn.Muốn bắt lấy lão Ma chỉ đơn giản như lấy đồ trong túi mà thôi.
"Được...Nhưng làm sao ngươi biết Nguyên Anh của ta chưa vẫn lạc," Đánh chết Cổ Lão Ma cũng không tin Lâm Hiên có thể khám phá ra bí thuật của mình.Dù sao thì hắn đã liều mạng dùng hết chỗ pháp lực còn lại để thi triển thần thông này thì đâu phải chuyện đùa.
"Ta vốn không khám phá ra bí thuật của ngươi, chỉ có điều đạo hữu lại lộ ra sơ hở nên mới khiến Lâm Mỗ nhận ra." Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Cái gì?" Cổ Lão Ma nghiến răng nghiến lợi kêu lên.
"Tham lam." Lâm Hiên nở nụ cười: "Chính là lòng tham đã hại chết ngươi.Ai bảo ngươi không nỡ bỏ túi trữ vật chứ, nếu như ngươi có thể quyết đoán bỏ qua vật ấy, Lâm mỗ cũng không phát hiện ra hành tung của ngươi.Trước khi nhục thể bị phong hoá, túi trữ vật của ngươi đã không còn ở bên hông ngươi nữa rồi.Điều này chính là sơ hở lớn nhất , thông minh quá sẽ bị thông minh hại a."
Cổ Lão Ma lâm vào trầm mặc, đáng tiếc trên thế giới này không có bán thuốc chữa hối hận.Hắn đâu thể ngờ,tiểu tử ghê tởm kia không chỉ có thần thông cường đại,ngay cả tâm tư cũng tinh tế tỉ mỉ đến trình độ này.Nhất thời sơ ý,thua cả bàn cờ,chỉ một lần sai liền rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Đáng giận! Cổ Lão Ma hối hận muốn chết.
Mà thanh âm Lâm Hiên lại vang lên: "Lâm mỗ đã giải thích rõ ràng ngọn nguồn, đạo hữu không cần làm quỷ hồ đồ nữa,cứ yên tâm mà biến mất đi nhé."
Lời còn chưa dứt, Lâm Hiên đã động thủ.
Hắn phất tay áo một cái, một đạo kiếm khí như ngư du bơi ra, hung hăng hướng đối phương chém xuống, Cổ Lão Ma tự nhiên không có ngồi chờ chết, cho dù hiện tại pháp lực đã không còn nhiều, nhưng con sâu cái kiến còn muốn sống, chớ đừng nói chi là lão quái vật đã sống mấy vạn năm.
Biết cơ hội không nhiều , hắn vẫn muốn giãy dụa một phen.Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Anh lộ ra vẻ sợ hãi, hai tay bắt quyết, sau lưng nổi lên tiếng sấm ầm ầm, hắn liền biến mất tại chỗ.
"Thuấn di..." Không đúng,lão Ma dùng Lôi Độn Thuật để chạy trốn.Trình độ thần diệu không kém hơn Cửu Thiên Vi Bộ của mình là mấy, không hổ là Phân Thần kỳ lão ma, mặc dù là nỏ mạnh hết đà nhưng vẫn khó chơi như vậy.
Trên mặt Lâm Hiên lộ ra một tia chấn kinh, nhưng không chút bối rối,hắn đã sớm chuẩn bị cho mọi tình huống. Lâm Hiên lật tay lấy ra một mũi giáo hình dáng cổ xưa,đúng là kiện không gian bảo vật lấy được từ chỗ Tuyết Hồ Vương.
Một đạo sáng hình lưỡi liềm hiển hiện, hung hăng chém vào một chỗ hư không.
Bành!Thanh âm có chút trầm mặc vang lên, Nguyên Anh lão Ma liền lảo đảo hiện ra.
Lão ma trở nên tuyệt vọng.Không ngờ ngay cả lôi độn thuật,đối phương cũng có thể bài trừ.Mạng ta xong rồi!Ý niệm này vừa mới hiện lên,trên đỉnh đầu bất ngờ có sóng dao động nổi lên.
Một thanh sắc quang thủ hiển hiện,hung hăng trảo xuống Nguyên Anh bên dưới, thoáng cái đã tóm được lão Ma.
Hổ lạc đồng bằng bị cẩu khinh, Nguyên Anh giận dữ, trên mặt hiện tia sáng màu xám trắng.Hắn muốn dùng chút pháp lực cuối cùng để thoát khỏi trói buộc nhưng đáng tiếc vô ích. Nơi lòng bàn tay quang thủ bốc lên một đoàn hỏa diễm lam sắc, thoáng cái liền đem Nguyên Anh băng phong.
Huyễn Linh Thiên Hỏa!
Đối phương từng giãy thoát khỏi trói buộc của ma viêm này.Nhưng hiện giờ không có thân thể,pháp lực cũng không còn,lão Ma muốn phá băng mà ra là điều không thể.
"Muốn đem Lâm mỗ rút hồn luyện phách sao, tư vị rơi vào trong tay ta thế nàoLâm Hiên mỉm cười hỏi nhưng đáng tiếc lão ma đã không thể trả lời, hắn liền thi triển Sưu Hồn thuật.
mình làm hơi vội vàng,để khi nào hứng lên thì fix sau ^^
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.