Chương trước
Chương sau
Chỉ thấy hỏa nguyên khí trong vòng mấy chục dặm ùn ùn kéo về quần tụ bên thân lão quái vật. Chẳng lẽ là nhờ đan dược kia mà đang súc áp lại trong thân thể đối phương?
Hai tay lão ma liên tục huy vũ, kết xuất một pháp ấn thần diệu dị thường.
Lâm Hiên liền có dự cảm không tốt, hít một hơi thật sâu thì Kim Thân pháp tướng lần nữa hiện ra.
Ngay sau đó một màn kỳ diệu xuất hiện, mười tám cánh tay của Pháp Tướng bắt đầu dung hợp chỉ còn lại bốn cánh, chín cái đầu cũng rất nhanh trở thành hai cái. Hai đầu bốn tay cộng với bản thể của Lâm Hiên đúng là ba đầu sáu tay.
Số lượng ít đi nhưng pháp tướng mới lại càng sáng chói như đã thành thực thể vậy.
Lâm Hiên tu tập Tiểu La Yêu pháp tướng mấy trăm năm, có biến hóa bậc này cũng là bình thường.
Chỉ thấy Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn cũng bay vào hai tay Pháp Tướng. Pháp lực truyền vào thì linh quang chợt hiện. Trong lệ khí trùng thiên thì hơn trăm con Băng Giao cùng Hỏa Long xuất hiện, không ngừng bay múa quanh người, tiếng rồng hí giận không ngừng vang vọng.
Nhưng còn chưa hết, hai tay pháp tướng biến ảo không ngừng, những Giao Long này một hóa thành bảy nhưng uy áp không mảy may yếu đi. Tức thời bao phủ khắp cả bầu trời.
Thiên Long Chi Nha! Lần này thi triển không phải do bản thể Lâm Hiên mà là bằng Pháp Tướng.
Hai tay Pháp Tướng còn lại cũng vũ động không ngừng, lại một pháp ấn huyền diệu thuận thế mà ra. Mơ hồ bên trong còn có tiếng Phật Môn phạm xướng.
Tư thế cũng rất quen thuộc. Chính là đại sát chiêu của Lâm Hiên, Chân Linh Nhất Kích!
Cảm ứng được đối phương sắp thi triển bí thuật bất phàm, Lâm Hiên đành phá lệ, đồng thời thi triển cả đại chiêu là Thiên Long Chi Nha, Chân Linh Nhất Kích và Ma Duyên Kiếm.
Trở lại bên kia, lúc này tư thế của Tiên Hoa lão tổ cũng mười phần cổ quái. Miệng ngâm đầy những chú ngữ man hoang thần bí.
Cơ hồ tất cả Hỏa nguyên khí trong một vùng rộng lớn đều bị lão quái vật hấp thu vào cơ thể, đồng thời pháp lực đã cùng thiên địa nguyên khí hòa làm một thể.
Một tiếng hét lớn quái dị truyền ra, Hỏa nguyên khí chung quanh chợt tụ lại thành một quái vật hình thù kỳ dị.
Quái vật có hình dạng như con hạc nhưng lại chỉ có một chân, thân thể màu lam huyền xen lần màu trắng.
Tròng mắt Lâm Hiên co lại.
Tất Phương!
Phượng Hoàng chính là bách điểu chi vương, nhưng uy danh cũng không đủ để vạn cầm thần phục dưới chân.
Từ trong tinh hoa của vạn hỏa sản sinh ra Tất Phương, có thể tranh cường cùng Phượng Hoàng. Đây cũng là một trong những chân linh đại danh đỉnh đỉnh có pháp lực vô thượng.
Trước mắt đương nhiên không phải bản thể của Tất Phương nhưng cũng không phải từ Hỏa nguyên khí đơn thuần hóa thành.
Gia hỏa này dường như có linh tính. Chẳng lẽ là một tia phân hồn của Tất Phương?
Trên mặt Lâm Hiên không khỏi lộ vẻ sợ hãi dè chừng.
Quả nhiên đúng như dự đoán, đại điểu này sau khi hóa hình thì lộ ra vẻ cao ngạo vạn phần.
Mà Tiên Hoa lão tổ đắc ý, vẻ ngang ngược trên mặt lại chuyển thành vạn phần cung kính, thi lễ với con độc điểu kia.
Chỉ nghe trong miệng một người một điểu phun ra toàn những tràng ngôn ngữ kỳ lạ. Lâm Hiên nghe thì hoàn toàn mịt mù. Có lẽ là ngôn ngữ thời kỳ man hoang thái cổ.
Tất Phương còn chưa nói nhưng ánh mắt Tiên Hoa lão tổ lộ rõ chẳng chút hảo ý.
Lâm Hiên đương nhiên không ngốc mà bỏ qua cơ hội xuất thủ này.
" Lão gia hỏa, ngươi đi chết đi!" Hắn quát to một tiếng, Ma Duyên Kiếm trong tay hung hăng chém ra.
Vô thanh vô tức, một đạo kiếm khí khổng lồ xuất hiện từ hư không rồi ngưng tụ lại. thoáng chốc huyễn hóa thành một quái vật đầu rồng thân ngựa lưng có hai cánh, toàn thân bao bọc trong lớp vảy lưu ly.
Kỳ Lân!
Đây chính là một thần thú Linh giới tề danh cùng Phượng Hoàng, với thực lực hiện tại của Lâm Hiên, uy lực của Thông Thiên linh bảo đã vượt xa với trước kia rất nhiều. Đáng tiếc đây không phải phân hồn, cũng chỉ là hình thái mà thôi.
Chẳng qua pháp lực ẩn chứa bên trong Kỳ Lân thật sự không thể coi thường. Cái mồm to như chậu máu há ra, thần uy lẫm lẫm nhào tới đối phương.
Đây chỉ là một trong ba đòn công kích của Lâm Hiên mà thôi.
Duyên Ma kiếm chém ra thì đồng thời Tiểu La Yêu Pháp Tướng cũng phát động công kích tất sát.
Tiếng cự long gầm gừ, cả ngàn Băng Giao cùng Hỏa Long tê rống, giương nanh múa vuốt già thiên tế nhật điên cuồng đánh qua.
Bất quá lúc này thì hình thế đám Hỏa Long rõ ràng lớn hơn Băng Hiao do trong không gian này hầu như không có thủy nguyên khí. Toàn bộ đám Băng Giao đều do pháp lực của Lâm Hiên biến ảo thành.
Cùng với đó thanh âm Phật Môn phạn xướng ngày càng lớn, vo số phù văn kim sắc hiện ra.
Chân Linh Nhất Kích, mỗi lần thi triển chiêu này sẽ làm cạn kiệt pháp lực. Có điều Lâm Hiên hiện đã là tu sĩ Động Huyền Kỳ. Thi triển chiêu số này chỉ cần ba thành pháp lực.
Phốc…
Thanh âm bình thường truyền tới, lại một quang cầu với tốc độ cực nhanh rời tay Pháp Tướng, lơ lửng trong không trung.
Quang cầu sáng ngời chói lòa bởi linh lực áp súc cao độ. Chỉ thấy những tia điện hồ chi chít chớp quanh, vô số phù văn nhỏ thôn vân nhả vụ, nhìn qua thần bí đến cực hạn. Bên trong ẩn hiện một hư ảnh.
Bạch Hổ! Một trong Tứ Linh Thần Thú của Linh Giới.
Chợt Pháp tướng phát ra một tiếng rống rung trời, một cánh tay phải đột nhiên đẩy mạnh.
Phốc một tiếng thì quang cầu chợt lóe rồi vỡ tan. Bạch Hổ rống giận lao ra, hình thể tăng vọt lên tới ba trượng. Uy nghi tuyệt không kém Kỳ Lân, với thế lôi đình vạn quân hung hăng đánh tới đối phương.
Tiên Hoa lão tổ cực kỳ hoảng sợ. Thật không thể tưởng tượng nổi đối phương lại mạnh mẽ như vậy.
Trong mắt Tất Phương cũng lộ tia kinh ngạc. Uy lực liên hợp của các công kích quả là có điểm thái quá. Bất quá cho dù đối mặt với Phượng Hoàng nó còn chẳng sợ hãi, huống hồ chỉ là một tu tiên giả nhân tộc nho nhỏ.
Chỉ thấy Tất Phương ngẩng cao đầu cất lên một tiếng kêu khàn khàn khác với tiếng hót trong trẻo của Phượng Hoàng. Toàn thân trong lệ khí nồng đậm đến cực điểm bay thẳng vút lên trời. Sau đó hai cánh vừa mở thì toàn bộ Hỏa nguyên khí bị hút vào thân thể, như lưu tinh xẹt qua đối thủ.
Ngay sau đó, công kích của song phương vô cùng điên cuồng đụng vào nhau. Tiếng điểu minh thú hống, cùng với tiếng nổ bạo liệt còn hơn cả sét giật ầm ầm liên tiếp. Toàn bộ không gian chấn động chao đảo không thôi, các loại linh quang đan xoắn vào với nhau tạo ra dư chấn vô cùng khủng khiếp.
Chỉ thấy đá vụn như mưa, nham thạch cùng cuồng phong loạn vũ khắp tiểu không gian. Cuối cùng hình thành hai màn sắc quang phân ra hai bên. Một bên ngũ sắc lập lòe, một bên sắc đỏ thiêu đốt như lửa.
Không ngờ là bất phân thắng bại, song phương ở thế giằng co không nhân nhượng.
Trong màn sáng ngũ sắc kia, có thể nghe thấy thanh âm của thiên Long hí nộ, Bạch Hổ cùng Kỳ Lân điên cuồng gào thét. Còn ở bên màn sáng màu đỏ, Tất Phương vô cùng phẫn nộ, không ngừng huy vũ hai cánh triệu tập hỏa nguyên khí chung quanh.
Lúc này sắc mặt của Tiên Hoa lão tổ trở nên trắng bệch. Vừa rồi triệu hồi được phân hồn Tất Phương cơ hồ đã tiêu hao hết một thân pháp lực của lão.
Hỏa nguyên khí trong không gian còn lại không nhiều nhưng trên mặt lão quái vật lại đầy vẻ tự đắc. Bởi tình hình Lâm Hiên cũng không khá hơn là mấy, lão tin rằng bản thân nhất định sẽ kiên trì được lâu hơn.
Có điều một màn tiếp theo lại khiến lão trố mắt. Chỉ thấy Lâm Hiên phất tay một cái, bạch quang vừa lóe thì một cái bình ngọc đã hiện trên tay.
Nắp bình vừa mở hương vị thấm vào ruột gan phiêu tán ra. Tiên Hoa lão tổ hích mũi lên ngửi ngửi tức thì sắc mặt đại biến, trong lòng dâng lên dự cảm bất hảo.
Lâm Hiên nhỏ một giọt linh dịch màu trắng sữa vào miệng. Chỉ trong chốc lát thì sắc mặt đang tái nhợt hồng nhuận trở lại, pháp lực được bổ đầy một cách thần kỳ.
" Không ngờ hắn lại có Vạn Niên Linh Nhũ?"
Tiên Hoa lão tổ hổn hển kinh hô. Da mặt căng như muốn nứt ra, lúc này hối hận thì cũng đã muộn.
Khóe miệng Lâm Hiên lộ tia cười lạnh, tay phải vừa lật thì một cây trường mâu cổ xưa hiện ra.
Ông!
Hắn đem pháp lực sung mãn rót vào, trên thân bảo vật liền hiển hiện những hoa văn nhiều màu sắc. Trong thanh quang chói mắ, những đạo phù văn thần bí cổ xưa của yêu tộc hiện ra xung quanh.
Những văn tự yêu tộc xuất hiện càng nhiều, sau đó lóe lên tạo thành một vòng tròn.
Một trận pháp quỷ dị tinh xảo xuất hiện. Lâm Hiên cầm trường mâu hung hăng chém ra.
Trong khí thế vô cùng hung lệ. Một ánh đao hình trăng lưỡi liềm hiện ra, trảm phá hư không chém tới quầng sáng đỏ.
Chỉ thấy hồng quang trong mắt Tất Phương đại thịnh, lông vũ trên đỉnh đầu cũng dựng đứng lên. Tình thế trước mắt cực kỳ bất lợi nhưng một chân linh kiêu ngạo thì sao có thể chịu tránh lui.
Xoạt!
Chỉ một thoáng hơi do dự này, ánh đao kia đã không chút trở ngại xuyên qua tầng sáng màu đỏ, cũng không cho đối phương có đủ thời gian thi triển bí thuật. Một trảm thì cái đầu Tất Phương đã bị chém xuống.
"Không thể nào!"
Tiên Hoa lão tổ trừng mắt thật to, vẻ mặt trở nên sợ hãi tột cùng. Thợ săn biến thành con mồi, cả người lão ma run lẩy bẩy muốn chạy trốn.
" Hừ! Lúc này còn muốn chạy, không phải quá muộn rồi sao?"
Khóe miệng Lâm Hiên lộ tia chê cười, tay áo phất lên một cái. Linh quang chợt lóe thì vô số thanh đao hình lá liễu mỏng như cánh ve bay vút ra, số lượng phải chừng phải mấy nghìn chiếc.
Đây chính bảo vật của Liệt Không chân nhân khi xưa, chẳng qua rơi vào tay Lâm Hiên thì Thiết Vũ Phi Hoàng Đao đã hoàn toàn thoát thai hoán cốt.
Tiếng gió rít vù vù truyền tới, bảo vật đã bắn ra đầy trời đem mọi đường chạy của lão quái vật phong bế lại.
" Tiểu tử, không nên khinh người quá đáng."
Tiên Hoa lão tổ lớn tiếng gầm nhưng chỉ để che dấu nỗi sợ hãi.
" Ta khinh lão thì sao? Định làm gì ta nào?"
Lâm Hiên lạnh lùng lên tiếng, đồng thời đánh ra một đạo pháp quyết. Hàng ngàn hàng vạn phi đao hóa thành hàn quang khiến tim người đập thình thịch, bốn phương tám hướng xạ kích về lão quái vật đang ở trung tâm vòng vây.
Tiên Hoa lão tổ hét lớn một tiếng. Chiếc ngoại bào liền rời thân thu về trong tay, vừa khẽ vẫy thì kình phong nổi lên. Không ngờ ngoại bào liền biến thành một quầng sáng hộ thể có hàng trăm loại tiên hoa đầy màu sắc hiển hiện, thì ra đây cũng là một kiện bảo vật.
Chẳng qua pháp lực của Tiên Hoa lão tổ còn lại không nhiều. Chỉ thấy vô vàn đạo hàn quang như điện chớp bắn tới, tiếng nổ không dứt khiến ánh mắt lão lộ tia tuyệt vọng cùng phẫn hận:
"Không thể! Lão phu há có thể ngã xuống, cho dù liều mạng cũng phải đánh một trận đến cùng."
Âm thanh của Tiên Hoa lão tổ đầy vẻ oán độc, sau đó thân thể chợt phình trướng lên.
Lâm Hiên thấy thì sắc mặt trầm xuống:"Lão gia hỏa này định tự bạo sao?"
Ý niệm này vừa hiện thì chợt nghe oanh một tiếng kinh thiên động địa, quả nhiên lão quái vật đã lựa chọn tự bạo.
Lâm Hiên vội đem Huyền Thanh Tử Mẫu Thuẫn Tế ra, uy lực tự bạo của lão quái vật Động Huyền thì có thể dùng từ kinh thiên động địa để hình dung.
Có điều hiện pháp lực của Tiên Hoa lão tổ đã như đèn cạn dầu, uy lực tự bạo cũng không có gì mạnh mẽ. Chỉ là trong sát na này thì linh quang tỏa ra chói lòa còn hơn cả vầng thái dương.
Đổi lại là một tu sĩ bình thường thì sẽ không mở mắt được. Đáy mắt chợt lóe ngân quang, Lâm Hiên liền thi triển Thiên Phượng thần Mục!
Chỉ thấy mấy đạo ô quang từ trung tâm vụ nổ thoát ra.
"Hừ! Ve sầu thoát xác, thí tốt giữa xe. Tự bạo thân thể để Nguyên Anh đào thoát, có dễ dàng vậy sao?"
Lâm Hiên thì thào sau đó ngân quang trong mắt càng thêm sáng ngời.
Tổng cộng có bảy đạo ô quang, đương nhiên là một thật sáu giả, tới thời khắc này lão quái vật đã phải cùng đến huyễn thuật.
Ý tưởng không sai nhưng đáng tiếc lại thi triển trước đối Thiên Thượng Thần. Chỉ là múa rìu trước cửa Lỗ Ban.
Khóe miệng Lâm Hiên lộ nụ cười lạnh, toàn thân chợt lóe thanh quang thì bay vút đuổi theo.
Đảo mắt thời gian liền trôi qua một tuần trà. Nơi này ban nãy còn diễn ra đại chiến nghiêng trời lệch đất, lúc này lại hoàn toàn im lắng trở lại. Ngoài dung nham cùng cảnh sơn mạch bị phá thì như chưa từng có gì xảy ra.
Phốc một tiếng rất nhỏ, một Nguyên Anh chừng một tấc chui ra từ trong dung nham, ngũ quan mặt mày giống hệt Tiên Hoa lão tổ, bộ dáng còn mang theo vài phần sợ hãi.
" May mắn bản tôn có chuẩn bị Thế Thân Phù, nếu không đã không thể qua mắt được tiểu tử kia"
Nguyên Anh thì thào tự nói, mới rồi quả thật nó dùng kế ve sầu thoát xác. Bảy thân ảnh đều là giả, trong đó có sáu huyễn ảnh, còn lại một cái là Thế Thân Phù vô cùng hiếm có.
Dùng kế trong kế này, quả nhiên lừa được đối phương đổi theo. Lúc này Tiên Hoa lão tổ nhẹ nhàng thở ra, có điều ngay sau đó lại buồn bực vô cùng. Lần này đúng là trộm gà không thành còn mất nắm thóc.
" Lâm tiểu tử đáng hận, lão phu tuyêt đối không buông tha cho ngươi, ngươi sẽ phải hối hận.."
Tiên Hoa lão tổ nghiến răng buông lời cay độc, nhưng lời còn chưa dứt thì đột nhiên thấy lạnh toát cả người. Hai tay không chút nghĩ ngợi liền nắm lại, trên thân chợt lóe linh quang, lập tức thuấn di biến mất tại chỗ.
Mà cơ hồ cùng thời khắc đó, một đại thủ thanh sắc chói mắt quỷ dị hiện ra chụp tới đúng chỗ Nguyên Anh mới đứng. Nếu nó chỉ phản ứng chậm một nhịp đã bị tóm gọn rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
" Hừ, không ngờ ngươi lại cảnh tỉnh như vậy!"
Thanh âm lạnh lùng truyền ra, tại nơi không một bóng người cũng chợt lóe linh quang. Thân ảnh Lâm Hiên quỷ dị hiển hiện, trên mặt mang theo nụ cười như không phải cười.
" Ngươi… ngươi sao còn ở đây, không phải vừa mới rồi đã đi rồi sao?"
Pháp lực còn lại không nhiều, Nguyên Anh vừa thuấn di được vài lần thì đã hiện ra với vẻ cực kỳ hoảng sợ. Tình thế hiện tại đối với lão ma mà nói tuyệt đối là đả kích không thể tưởng tượng được.
"Dùng huyễn thuật mà muốn gạt ta, thật quá ngây thơ!"
Lâm Hiên lạnh lùng nói, sau đó tay áo bào phất một cái. Cẩn thận luôn luôn không thừa. Thiết Vũ Phi Hoàng Đao lại bay vút ra chặn đường.
" Đợi chút, ta có chuyện muốn nói."
Nguyên Anh chi chi nha nha thét lên chói tai nhưng hàng ngàn hàng vạn phi đao lại bay múa ngang dọc, hung hăng đâm xuống.
Nguyên Anh dĩ nhiên không bó tay chịu trói, kinh hãi duỗi tay vỗ vào sau ót, há miệng nhả ra một tầm thuẫn bài đen tuyền, nhìn qua không chút thu hút nhưng phòng ngự vô cùng chắc chắn, hóa thành một quầng sáng dày đặc bao bọc thân thể.
" Đạo hữu hạ thủ lưu tình, đừng quên ta là cung chủ Cửu Tiên Cung, chỉ cần tha cho ta, lão phu có thể cho ngươi vô vàn chỗ tốt."
" Chỗ tốt?"
Lâm Hiên đương nhiên thả hổ về rừng. Hắn nở nụ cười lạnh rồi tiếp tục công kích. Nguyên Anh rất nhanh chống đỡ không nổi. Lại một tiếng nổi vang lên, lần này không phải tự bạo, mà là một chia thành ba, chạy trốn ba phía khác nhau.
Lâm Hiên thi triển Thiên Phong Thần Mục, liền phát hiện cả ba đều là thật. Không hổ là cung chủ Cửu Tiên Cung, vừa thi triển bí thuật chia Nguyên Anh thành ba phần.
" Nhiều hơn nữa thì đúng thật phiền phức, bất quá chỉ có ba cái.."
Lâm Hiên vừa thì thào rồi duỗi tây vỗ vào thiên linh cái, lập tức hai Nguyên Anh của hắn liên tiếp hiện ra, lập tức đuổi theo hai hướng khác nhau.
Song anh xuất khiếu đôi mắt Lâm Hiên vẫn tràn đầy thần quang, bởi trong khí hải còn có Yên Đan. Thân hình chợt lóe thì đuổi theo hướng còn lại.
Sau nửa canh giờ thì song anh của Lâm Hiên đã trở lại hội hợp thân thể. Trên mặt hắn có điểm ngưng trọng, cuối cùng đối phương không thể chạy thoát nhưng cũng không thể bắt sống được chúng.
" Lão gia hỏa này cũng thật quật cường, thà tự bạo chứ không chịu bó tay chịu trói"
Lâm Hiên thì thào rồi quan sát một viên trân châu đang nằm yên vị trong lòng bàn tay.
Chỉ thấy huỳnh quang ẩn hiện. Hắn cẩn thận ngắm nghía thì đột nhiên thần sắc vừa động, hai mắt nhắm lại đem thần thức đảo qua.
"Đây là…" Một lát sau thì hắn ngẩng đầu với vẻ mặt kinh ngạc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.