Hắc Phong tôn giả gào lên như khó có thể chấp nhận. Bất quá sự thật vẫn là sự thật!
"Phốc" Miệng hắn phun máu tươi thành vòi, bổn mạng bảo vật bị hủy nên tâm thần hao tổn không nhỏ. Nhưng còn chưa chấm dứt, nơi bụng lại đau quặn từng hồi.
"Ngươi đã hạ độc trong rượu?" Hắc Phong tôn giả nén đau phẫn nộ lên tiếng.
"Không sai. Đã trúng Khốn Tiên Đan của Lâm mỗ thì dù lão quái vật Động Huyền Kỳ cũng phải bó tay chịu trói" Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Vô sỉ" Con mắt của Hắc Phong tôn giả như muốn lồi ra ngoài.
"Hừ, chẳng lẽ với loại đạo tặc như các ngươi mà còn giảng nhân nghĩa đạo đức? Các ngươi giết người đoạt bảo, Lâm mỗ làm như vậy là thế thiên hành đạo"
Những lời vô kinh vô hỉ của Lâm Hiên khiến Hắc Phong tôn giả tức giận không nói thành lời, bất quá lại nhe răng cười lạnh:
"Tiểu gia hỏa, muốn thế thiên hành đạo sao. Trước hết hãy xem mình có đủ tư cách hay không, đừng tưởng thủ đoạn hèn hạ này có thể làm khó được bản tôn".
"Hừ, vậy ngươi hãy chậm rãi cảm nhận độc tửu hành hạ đi". Lời còn chưa dứt, như để chứng minh lời nói của Lâm Hiên. Nơi bụng Hắc Phong truyền ra những cơn đau như đứt ruột xé gan. Pháp lực toàn thân mất kiểm soát, từ đan điền tán loạn vào kinh mạch.
"Sao, mùi vị của Khốn Tiên Đan như thế nào?" Lâm Hiên lạnh lùng nói.
"Đây không phải độc dược bình thường!" Mặt mũi Hắc Phong tôn giả tái nhợt, chỉ vài nhịp hô hấp mà trán đã đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-luyen-thanh-tien/1783444/chuong-592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.