Chương trước
Chương sau
Tiên hạ thủ vi cường!
Tay áo Lâm Hiên phất một cái, mấy chục đạo kiếm khí hơn tấc như cá bơi ra mang theo linh áp đáng sợ, cuồng đâm về đối phương.
"Chút tài mọn."
Trên mặt Minh Tuyền tiên tử hiện vẻ khinh thị, tay trái khẽ rung. Một kiện bảo vật rớt ra, quay tròn vừa chuyển thì hóa thành một quầng sáng che ở trước mặt.
Tiếng xé gió truyền vào tai, kiếm khí uy lực vô cùng nhưng không thể công phá nổi tầng sáng.
Minh Tuyền tiên tử có điểm đắc ý nhưng ngay sau đó nụ cười chợt tắt, không gian dao động rồi một ngọn tiểu sơn xanh biếc xuất hiện trong tầm mắt.
Tiểu sơn mang theo thanh thế kinh người, hung hăng đè ép xuống đỉnh đầu nàng.
Nữ tử vừa sợ vừa giận, không dám đón đỡ mà đành thối lui về phía sau.
Thân hình Lâm Hiên chợt lóe, đã thi triển Cửu Thiên Vi bộ, sau đó tan biến không thấy.
Tiêm Mạc Y Lam thì thờ ơ lạnh nhạt, đáy mắt hiện tia do dự nhưng không xuất thủ, ngược lại thân hình quay tròn vừa chuyển, hóa thành một đạo kinh hồng chói mắt bay theo Lâm Hiên.
"A Di Đà Phật!"
Thân hình Kim Hoằng thiền sư vừa nhấc, cũng tiêu nặc không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
"Đáng ghét!"
Tầng thứ ba chỉ còn lại một nữ tử với vẻ phẫn nộ.
Rống!
Kim Nghĩa kêu thảm thiết, giống như dã thú bị buộc vào tuyệt cảnh .
Minh Tuyền tiên tử hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy tóc tai hắn dựng đứng, trên mặt đầy gân xanh nhìn qua dữ tợn đến cực chỗ.
"Không... Không thể, sao thời gian như vậy ngắn đã đột phá Ly Hợp?"
Kim Nghĩa ào ào mở hai mắt, trên mặt tràn đầy thống khổ nhưng lại nở nụ cười mừng như điên.
Từ trong thân thể hắn đột nhiên bột phát ra sương vụ kim sắc, cuồn cuộn không thôi như có thực thể.
Chịu đựng linh áp vô cùng đáng sợ, Minh Tuyền tiên tử lảo đảo thiếu chút nữa té ngã trên đất, muốn một bước cũng khó khăn, nàng hiểu mình trốn không thoát. Ánh mắt sợ hãi mà cuồng nhiệt lắp bắp: "Ngươi. . ." ngươi thật sự tiến giai đến Động Huyền Kỳ?"
"Ha ha, không sai, là thiên lão giúp ta. Mấy người các ngươi, toàn bộ đều phải chết"
Thanh âm của Kim Nghĩa điên cuồng nhưng thập phần rõ ràng, không giống như bị đoạt xá.
Tiến giai Động Huyền, vạn năm trong vòng cũng không cần lo lắng thọ nguyên. Từ Ly Hợp đến Động Huyền khó khăn vô cùng, hắn chỉ nuốt một viên Dược Linh đã thành công.
Còn vòng bảo hộ quỷ dị kia là cái gì, Kim Nghĩa cũng hồ đồ nhưng không có nghĩ nhiều.
Hắn nhếch miệng cười: "Tiên tử, hiện tại mới đi không lo là chậm rồi sao?"
Sau đó kim sắc sương vụ bắt đầu bạo tỏa ra.
Oanh!
Cả đại địa rung động dữ dội, ba người quay vừa mới chạy ra không xa vội quay đầu.
Ánh vào tầm mắt là một màn bất khả tư nghị.
Cả tòa đại điện bị bao trùm trong kim quang, đỉnh chóp bị cường hãn phá tung lên.
Tròng mắt Lâm Hiên co lại, đại điện có vô số cấm chế, Ly Hợp Kỳ tu tiên giả nào có thể dễ dàng phá vỡ .
Chẳng lẽ. . .
Trên mặt Lâm Hiên hiện tia hoảng sợ thì từ bên trong phế tích bắn ra một đoàn kim quang, linh áp đáng sợ ùn ùn kéo.
Động Huyền, tuyệt đối là Động Huyền Kỳ tu tiên giả!
Lâm Hiên từng giao thủ cùng phụ thân chi thể của Độc long tôn giả, rõ ràng là linh áp của cảnh giới này.
Bộ dáng hai người còn lại cũng cực kỳ khó coi. Kim Nghĩa chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu.
Kim quang tản đi, thân hình Kim Nghĩa chậm rãi hiện ra.
Bộ dạng hắn không thay đổi lớn nhưng pháp lực toàn thân lại kẻ khác nghẹn họng nhìn trân trối.
Mà tay trái còn nâng một nữ tử tóc tai bù xù , hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên đã hôn mê bất tỉnh.
"A Di Đà Phật, kim thí chủ, chúng ta tương giao đã gần đến trăm năm, đạo hữu thật muốn đuổi tận giết tuyệt sao?"
"Ha ha, đại sư biết rõ còn cố hỏi làm gì, đổi lại là ngươi thì có tha chúng ta rời đi chăng? Vừa rồi các ngươi công kích Kim mỗ thì từng lưu thủ chút nào chưa?" Trên mặt Kim Nghĩa tràn đầy nụ cười châm chọc.
"Nhưng... ...
"Được rồi, các vị đạo hữu không cần nhiều lời, Kim mỗ cũng không phải người vong ân phụ nghĩa. Lần này ta có thể tiến giai, các ngươi cũng góp một chút tâm lực, hơn nữa chúng ta cũng có giao tình. Nếu các ngươi nguyện giao ra một hồn phách để ta phong ấn vào cấm bài, bản lão tổ sẽ đại phát từ bi tha cho các ngươi một con đường sống"
Kim Nghĩa tỏ vẻ độ lượng nói.
"Cái gì?"
Sắc mặt Tiêm Mạc Y Lam tái mét: "Phong ấn một hồn phách, chẳng phải sinh tử của chúng ta nằm trong tay ngươi sao? Thế có khác gì trở thành nô tài của ngươi"
"Hừ, không biết điều, lão tổ hiện đã là tồn tại Động Huyền Kỳ, cho ngươi trở thành nô tài cũng là ban ân điển cho ngươi. Nhưng nếu không muốn ta có thể chỉ cho một con đường sáng khác."
"Cái gì?"
"Tự tuyệt, đừng làm ô uế tay bản lão tổ, như vậy ta có thể cho ngươi toàn thây."
"Ha ha."
Tiêm Mạc Y Lam chưa mở miệng, Lâm Hiên lại cười lạnh: "Lâm mỗ từng gặp qua nhiều kẻ kiêu ngạo nhưng chưa thấy ai biến thái như ngươi. Chẳng qua chỉ là dùng một viên đan dược thôi, ta lại muốn xem ngươi thực sự tiến giai Động Huyền Kỳ hay chỉ là miệng hùm gan sứa."
Lời còn chưa dứt, tay áo Lâm Hiên phất một cái. Sơn Thủy Phiến lại hiện ra. Linh quang chợt lóe. Tòa thanh sơn xuất hiện.
Chiết phiến trong tay hắn rung lên, một trận cuồng phong quét qua. Thanh quang lưu chuyển, thể tích thanh sơn kịch liệt cuồng trướng tới trăm trượng.
Chỗ này không giống đại điện nhỏ hẹp, uy năng của phỏng chế linh toàn lực phát ra.
Động tác của Lâm Hiên ngày càng nhanh hơn, nháy mắt tòa thanh sơn đã to tới hơn ngàn trượng, không khác mấy một ngọn núi chân thật, không có dấu hiệu bắn tới…
Thấy Lâm Hiên động thủ, Tiêm Mạc Y Lam cùng lão hòa thượng cũng không nhàn rỗi. Nếu tẩu vi thượng sách thì còn bị tiêu diệt nhanh hơn, chi bằng liên thủ đánh một trận.
Dù sao chuyện này quá mức quỷ dị, chỉ dùng một viên Dược Linh mà có thể lập tức đột phá một đại cảnh giới. Bọn họ vừa kinh ngạc vừa hoài nghi không biết có phải như Lâm Hiên nói hay không.
Hai người ánh mắt chạm nhau, bộ dáng cũng trở nên kiên định.
"A Di Đà Phật!"
Theo tiếng phật hiệu hùng hậu, lão hòa thượng phất tay áo, một cái bát vàng kim tỏa kim quang chói mắt bắn ra.
"Đi!"
Thiền sư điểm một chỉ, từ trong bát vàng truyền ra tiếng rống bạo ngược. Hắc khí cuồn cuộn mà ra rồi co rút lại, giống như thúc dục một ma vật nào đó.
Quá trình này vô cùng nhanh chóng, ma vụ giống như bị thứ gì đó đáng sợ hút sạch vào thân thể.
Sau đó ma vật hiển lộ hình dáng. Toàn thân cao lớn mặt mũi hung tợn, nhìn qua còn đáng sợ hơn cả lệ quỷ, trên người mọc một lớp vảy phiến màu đen chi chít dày đặc.
Cổ Ma!
Sau khi nó hiện thân thì toàn thân bạo tỏa lệ khí, hai mắt lóe lên hung quang, xem ra muốn thôn phệ lão tăng.
"Nghiệt súc, khổ hải vô biên, còn không mau tỉnh ngộ."
Lão hòa thượng không chút sợ hãi, thanh âm hùng hậu niệm chú ngữ " Đốn, ma, ni, bá, di, mu"
Chính là hàng ma chú đại danh đỉnh đỉnh.
Thanh âm chưa dứt thì trên mặt Cổ Ma đã hiện vẻ thống khổ. Lúc này Lâm Hiên mới nhìn rõ, ở giữa trán hắn có khản một viên phật châu.
Từ phật châu hiện lên có vô số phù văn, khiến cho Cổ Ma sợ hãi và thống khổ.
" Lục Ngôn Hàng Ma Chú quả nhiên vô cùng hiệu dụng"
Trong mắt Lâm Hiên hiện tia hâm mộ, muốn thao túng Cổ Ma cũng không thể dùng Khống Thi Thuật bình thường.
Hơn nữa Cổ Ma này đã đến Ly Hợp hậu kỳ, ma công thượng cổ vô cùng huyền diệu còn hơn cả tu sĩ cùng cấp. Lão hòa thượng sao có thể giam cầm hắn?
Theo thần niệm của Lâm Hiên, lúc này tòa cự phong đã hung hăng đánh xuống đầu Kim Nghĩa.
" Hừ, châu chấu đá xe"
Thân hình Kim Nghĩa so với cự phong khổng lồ thì chỉ bé như con kiến nhưng đối mặt với áp lực kinh khủng đó, trên mặt hắn không chút sợ hãi.
Hữu thủ nâng lên, tiếng nổ ầm ầm vang lên. Một chưởng thủ kim sắc khổng lồ hiện ra, nhẹ nhàng đỡ lấy cự phong. Nguồn: truyentop.net
" Đây là… Thiên địa nguyên khí sở tụ."
Lâm Hiên trợn mắt há mồm, có thể khống chế thiên địa nguyên khí đến mức này thì tu tiên giả Ly Hợp Kỳ có đánh chết cũng không làm được. Đối phương thật sự là Động Huyền Kỳ?
Hai người còn lại nghệt mặt nhìn nhau, nhưng tên đã lắp vào cung không thể không bắn. Thấy công kích của Lâm Hiên bị ngăn cản, chú ngữ trong miệng Kim Hoàng thiền sư càng nhanh hơn, sau đó hét lớn một tiếng " Phá"
Đối mặt với Động Huyền Kỳ tu tiên giả, Cổ Ma dù đã bị xóa đi thần thức khi tế luyện nhưng theo bản năng vẫn cảm thấy sợ hãi, gầm nhẹ lên vào tiếng nhưng không dám xông lên phía trước.
Kim Hoàng thiền sư thấy vậy, trên mặt liền hiện vẻ lạnh lùng, pháp quyết trong tay liên tục điểm ra, viên phật châu khảm trên trán Cổ Ma tức thì phát động.
Rống.
Ngũ quan Cổ Ma đau đớn vặn vẹo, dung mạo vốn đã xấu xí lúc này còn kinh khủng hơn, bộ dáng dữ tợn không tả xiết. Quanh thân đại khởi ma phong phóng về phía Kim Nghĩa.
" Muốn chết"
Bộ dáng Kim Nghĩa vẫn tràn ngập vẻ khinh bỉ, hét to một tiếng. Đại thủ kim sắc liền nắm lấy cự sơn đập tới Cổ Ma.
Ở một bên khác, Tiêm Mạc Y Lam đã tế ra phù bảo. Kiếm tiên tỏa màu đỏ rực, giống như thiên ngoại lưu tinh phóng về phía cổ đối phương.
" Hừ, ba người các ngươi liên thủ thì có thể chống lại bản lão tổ sao?"
Thanh âm của Kim Nghĩa đầy vẻ châm biếm, tay trái khẽ vung lên đưa Minh Tuyền tiên tử ra phía trước. Không ngờ tên gia hỏa tàn nhẫn này lại đem nàng ra làm vật chắn.
Hắn không quản thương hoa tiếc ngọc, dùng cách này để làm tâm thần đối phương bấm loạn.
Tiêm Mạc Y nhíu mày nhưng khí thế của kiếm tiên không giảm, cứ như vậy chém qua người Minh Tuyền tiên tử nhưng điều kỳ lạ là ngay cả cọng tóc nàng cũng không bị tổn hao.
" A"
Kim Nghĩa ngạc nhiên nhưng lâm nguy bất loạn. Linh quang chợt lóe, tay trái biến thành sắc kim mà làn da cũng trở lên lồi lõm bất thường, nổi lên những nốt quái dị.
Nhìn qua da hắn đã biến thành da cóc.
Yêu hóa!
Kim Nghĩa đã từng thi triển qua, bất quá khi đó chỉ là miễn cưỡng chứ không thoải mái như hiện tại, điều này chứng tỏ hắn đã tiến nhập Động Huyền Kỳ.
Sau đó gia hỏa này lại muốn dùng tay không bắt lấy tiên kiếm.
Trong mắt Tiêm Mạc Y hiện tia kỳ quái, pháp lực toàn thân cuồn cuộn tuôn ra.
Tiên kiếm trở nên càng chói mắt, sau đó hung hăng cùng chém tới tay địch nhân.
Choang…
Giống như tiếng kim loại va vào nhau, sau đó kim sắc cùng hồng quang đan xen chói mắt, ở bên trong truyền ra kêu kinh sợ lẫn thống khổ của Kim Nghĩa.
Cánh tay của hắn đã bị chém đứt.
" Không thể nào, bí thuật của ta mô phỏng chân linh, thi triển thần thông Yêu Hóa. Cánh tay đã trở nên cứng rắn, sao có thể…"
Có điều một kích này đã tiêu hao toàn bộ uy năng của phù bảo. Hồng tiên kiếm trở nên ảm đạm rồi biến mất trong không khí.
Nhưng có thể phế đi một cánh tay của Kim Nghĩa, đã khiến cho thực lực đối phương đại giảm.
" Ha ha, các ngươi nghĩ rằng như vậy có thể làm khó được bản lão tổ sao? Sai rồi, chỉ làm cho ta thay đổi chủ ý. Bây giờ ta phải đem mấy người các ngươi siêu hồn luyện phách." Tiếng cười bạo ngược của Kim Nghĩa vang lên, tay phải vươn ra miệng vết thương đã bị cụt nơi tay trái.
Kim quang lóe lên, vô số nhục thịt chen chúc mọc lên bọc miệng vết thương lại, sau đó cánh tay trái đã đoạn cứ như vậy mọc lại.
"Không tốt, sao ta lại quên mất Kim Minh Thiềm Thừ có khả năng tái sinh thân thể"
Âm thanh của lão hòa thượng tràn ngập sợ hãi, quả thật không ôm hy vọng gì với trận chiến này.
Chỉ trong chốc lát cánh tay Kim Nghĩa đã hồi phục. Cười tàn nhẫn, nói " Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, hiện tại sẽ cho các ngươi thấy sự chênh lệch giữa Động Huyền cùng Ly Hợp."
Hắn vừa bấm quyết niệm chú, kim quang chói mắt bao bọc thân thể, từ bên trong bộc phát ra một đạo yêu khí cao ngất trời.
"Oa oa."
Thanh âm như tiếng cóc vang lên, yêu khí bắt đầu phát sinh biến hóa, đem thiên địa nguyên khí xung quanh hút vào. Nhìn qua như một sinh mệnh.
"Chân linh chi khí."
Lâm Hiên thì thào. Phượng Vũ Cửu Thiên quyết có nhắc tới, nếu tu luyện đến cực hạn có thể sử dụng thần thông của Bách Điểu Chi Vương, bất quá phải có điều kiện tiên quyết, đó là phải đem pháp lực toàn thân tạm thời chuyển hóa thành Chân Linh Chi Khí.
Công pháp trong tay Lâm Hiên không phải hoàn chỉnh, Huyền Phượng Tiên Tử năm đó với cảnh giới Ly Hợp Kỳ, về Chân Linh Chi Khí cũng chỉ là phỏng đoán.
Đương nhiên Kim Nghĩa trước mắt so với Chân Linh thì còn kém tới cả vạn dặm, Chân Linh Chi Khí này vừa loãng mà còn pha tạp không tinh khiết.
Vẽ hổ lại thành chó nhưng người khác vẫn không dám coi thường.
Rất nhanh kim quang tán đi, đám sương vụ kim sắc có thể dùng mắt thường thấy được ngưng kết thành một kiện khải giáp kim sắc.
Khải giáp xù xì, còn có lớp màng giữa các ngón tay ngón chân, nói là áo giáp không bằng nói là khoác một lớp da cóc.
Ngay cả tròng mắt của hắn cũng biến thành màu trắng, nhìn qua không chút biểu cảm.
Lúc này Minh Tuyền tiên tử đã giải trừ được cấm chế trên thân, lăng không bay lại phía ba người.
"Các ngươi đi chết đi."
Lời nói còn chưa dứt thì thân hình Kim Nghĩa chợt lóe, hóa thành bốn phân thân đánh về phía bốn người.
Mỗi phân thân có động tác khác nhau nhưng khí thế cùng bộ dáng rất chân thật, không thể phân biệt được thật giả.
Đám người nghẹn họng trừng mắt, đây là ảo ảnh hay thân ngoại hóa thân?
Chỉ có Lâm Hiên không chút bối rối, hai mắt nhíu lại ngũ sắc lưu ly xuất hiện.
Thiên Phượng Thần Mục cùng Thiên Nhãn Thông, dung hợp hai bí thuật.
" Đại sư, mau tránh"
Lâm Hiên trợn mắt hét lớn, không phải thân ngoại hóa thân mà là một loại thủ thuật che mắt.
Kim Nghĩa đánh về phía ba người, trong bốn hư ảnh đó chỉ có một là thật.
Lâm Hiên vừa cảnh báo đồng thời Sơn Thủy Phiến trên tay hung hăng quạt tới, tức khắc một dòng sông lớn xuất hiện, sau đó nước sông ngưng tụ biến thành một rừng băng trùy, ít nhất cũng đến mười vạn mũi, như cuồng phong bạo vũ bắn tới.
" A Di Đà Phật."
Nghe Lâm Hiên nhắc nhở, bộ dáng Kim Hoằng đại sư ngưng trọng, ngón tay liên tiếp búng lên, những viên Phật Châu như tia chớp bắn ra, trong khoảnh khắc liền biến lớn cỡ cái đầu người, hung hăng bắn về phía địch nhân.
Thanh thế lớn như vậy vượt xa cả Sát Lôi Châu. Nhưng Kim Nghĩa không hề trốn tránh, năm ngón tay nắm chặt, một quyền hung hăng đánh tới phía trước.
Bành!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, quyền phong cùng phật châu va chạm khiến thiên địa rung chuyển, tạo thành một đám khói lớn trên trời. Khí thế Kim Nghĩa vẫn không thay đổi, tiếp tục tiến về phía trước.
Ngay lúc này công kích của Lâm Hiên cũng đã tới, từ trong khói bụi đột nhiên hiện ra một tấm thuẫn bài, xoay tròn hóa thành một tầng sáng che chắn trước mặt.
Kim Nghĩa tiến giai uy lực liền lớn hơn rất nhiều, phỏng chừng tiếp cận linh bảo. Vô vàn băng trùy bắn tới nhưng không chút tổn hại được, thuẫn bài kia vẫn sừng sững lơ lửng giữa trời.
Kim Nghĩa ngay sau đó đã bắn tới cách đại hòa thượng có mấy trượng, nhe răng cười.
Nhưng đúng lúc này không gian trước mắt hắn chợt dao động, Cổ Ma quỷ dị hiện ra.
Thuấn di?
Không đúng. Còn nhanh hơn mấy phần, đây phải là một loại pháp thuật không gian nào đó.
Quanh thân Cổ Ma cuồn cuộn ma vụ gầm lên một tiếng, hai cánh tay cuồng vũ.
Vù vù những tiếng xé gió, vô số trảo ảnh màu đen ầm ầm phát ra, lập tức bao phủ Kim Nghĩa ở bên trong.
" Muốn chết."
Kim Nghĩa giận dữ nhưng không hề né tránh, hai quyền đầu kim sắc đánh thẳng ra. Những đạo quyền ảnh chợt lóe va chạm cùng trảo ảnh.
Từng tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, thanh thế hắc trảo ảnh cực lớn nhưng chỉ một kích đã bị đánh tan.
Có điều Cổ Ma không lùi bước mà hét lớn một tiếng. Hai cánh tay ma vung lên dung hợp lại một, một cự trảo to lớn gấp mấy lần xuất hiện, mạnh mẽ chộp về phía Kim Nghĩa.
Trên mặt Kim Nghĩa lộ vẻ mất kiên nhẫn. Trong âm thanh lách cách, tay phải hắn chợt to lên, bắp thịt bành trướng tràn ngập sức mạnh.
Một quyền hướng về phía cự trảo.
A!!!!!!!
Một tiếng kêu đau đớn kinh thiên động địa vang lên. Không ngờ ma trảo bị bẻ gãy, cơ gân bị nghiền nát cùng xương cốt vỡ vụn, sau đó Kim Nghĩa lại đánh thêm một quyền lên ngực Cổ Ma.
Bành.
Lồng ngực của Cổ Ma trực tiếp bị đánh nát như tương, từ trong không ngừng chảy ra tinh huyết đen kịt thập phần tanh hôi. Kim Nghĩa vẫn không dừng tay, vọt tới trước dùng tay túm đầu của Cổ Ma. Hắn hét lớn một tiếng, kim quang bắn ra tứ phía, không ngờ đã bẻ gãy đầu của đối phương.
Sinh mệnh của Cổ Ma mạnh hơn tu sĩ cùng cấp rất nhiều, nhưng đã mất đi thủ cấp, tự nhiên không còn khả năng sống sót, lảo đảo ngã xuống.
Kim Nghĩa lại nhe răng cười, tiếp tục lao đến gần lão hòa thượng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.