Chương trước
Chương sau
Cứ như vậy từng ngày trôi qua.
Tu tiên không năm tháng, bất tri bất giác Lâm Hiên ở Cửu Tiên Thành đã hơn hai trăm năm.
Chủ Nguyên Anh vẫn là Ly Hợp sơ kỳ. Pháp lực tiến triển vô cùng chậm chạp nhưng Lâm Hiên không nóng vội. Hắn sớm đã dự tính chuyện này. Bất quá đệ nhị Nguyên Anh cùng Yêu Đan đã tiến giai Ly Hợp, đuổi kịp chủ Nguyên Anh.
Như vậy cảnh giới không đổi nhưng pháp lực lại thâm hậu thêm mấy lần. Luận độ tinh thuần không hề kém tu tiên giả Ly Hợp trung kỳ.
Mà trong hai trăm năm nay, Lâm Hiên liên tục phục dụng không biết qua nhiêu Kỳ Lân Quả đã tinh chế.
Tuy hiệu quả sau khi chiết xuất vẫn kém cực phẩm Kỳ Lân Quả nhưng tích tiểu thành đại. Lúc này nhục thân của hắn đã mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng được.
Tuy không thể cứng rắn ngạnh kháng với bản mạng pháp bảo của tu sĩ cùng cấp nhưng dư sức chịu được công kích của tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.
Thân thể cứng rắn đến độ này đã hơn xa Yêu tộc cùng cấp bình thường. So với những Yêu tộc có huyết thống thiên địa thì thực không kém.
Về Kim Cương xá lợi tử thì Lâm Hiên đã nuốt phục, trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày luyện hóa đã hoàn mỹ dung hợp với thân thể.
Kể từ đó hắn không tu tập công pháp Phật Môn nhưng có thể sử dụng bí thuật Phật tông.
Mà Ngọa Mi thiền sư vốn là Đông hải đệ nhất cao thủ, uy lực thần thông bí thuật dư lực hàng long phục hổ.
Trải qua một phen tu chỉnh, Lâm Hiên từ trong chọn ra những bí thuật hữu dụng.
Thiên Nhãn Thông!
Đây là bí thuật thần thông Phật Môn đỉnh đỉnh đại danh. Nghe nói tu luyện đến mức tận cùng có thể nhìn thấu hết thảy ảo thuật cấm chế thế gian. Chính là một trong những bí thuật linh nhãn nổi danh nhất Linh giới. Cùng Thiên Phượng Thần Mục so sánh thì kẻ tám lạng người nửa cân.
Bất quá tu tập thần thông Thiên Nhãn quá mức gian nan, có quan hệ trực tiếp đến pháp lực. Muốn tu luyện đến mức tận cùng thì phải tiến giai đến Độ Kiếp hậu kỳ.
Cảnh giới Ly Hợp chỉ vừa đủ thỏa mãn điều kiện tu luyện. Dù luyện thành thì tác dụng cũng không lớn. Lâm Hiên xem đến đây thì mất đi hứng thú.
Bất quá suy đoán thì không biết bí thuật này có hiệu quả chồng chất với Thiên Phượng Thần Mục hay không?
Vì thế Lâm Hiên dành một thời gian nhất định luyện tập.
Nhập môn tương đối nhẹ nhàng. Cảnh giới Ly Hợp sơ kỳ chỉ có thể tu luyện Thiên Nhãn Thông tầng thứ nhất. Lâm Hiên mất không đến một năm đã luyện thành.
Ngày hôm đó hắn khoanh chân mà ngồi. Vận khí thổ nạp một lát sau đó chiếu theo Phật kinh ghi lại đem pháp lực vận đến hai mắt. Tức khắc phía trên mí mắt hiện ra một tầng kim quang nhàn nhạt, rất mỏng nên không khiến người chú ý.
Lâm Hiên giương mắt nhìn lại, tất cả cảnh vật trở nên vô cùng rõ ràng. Có điều chưa thấy sự thay đổi là bao.
Nhướng mày hắn đứng lên rời động phủ. Lúc này sắc trời còn sớm, khe núi tràn ngập sương trắng nồng đậm.
Trong mắt Lâm Hiên chợt lóe kim quang, tức khắc nhìn xuyên qua sương trắng. Nhưng ngoài trăm trượng thì cảnh vật lại trở nên mơ mơ hồ hồ.
"Hừ, hiệu quả của Thiên Nhãn Thông tầng thứ nhất quả thật quá yếu, không trách được thiệt nhiều đại năng Phật Môn thấy chướng mắt, bất quá nếu thêm Thiên Phượng Thần Mục thì uy lực sẽ thế nào?"
Lâm Hiên thì thào mở miệng sau đó hít vào một hơi, đáy mắt trở nên rực rỡ ngũ sắc lưu ly, hoà lẫn cùng kim quang nơi mí mắt thì có vẻ quỷ dị mà lại thần bí.
Cả hai bí thuật chồng chất thì uy lực thật khác biệt, tất cả cảnh vật trong sương trắng trở nên rõ ràng. Lâm Hiên quay đầu nhìn sang bên trái.
Ở nơi đây hắn từng bố trí một cái huyễn trận. Cho dù tu tiên giả Ly Hợp Kỳ rơi vào trận này cũng không dễ chịu, muốn phá giải phải tốn không ít công phu.
Nhưng dưới hai loại Linh Nhãn thần thông chồng chất thì tất cả ảo thuật lại quy về hư vô.
Nếu chỉ có Thiên Phượng Thần Mục sẽ không đạt được hiệu quả như vậy. Khóe miệng Lâm Hiên lộ tia vui mừng.
Khi trước tựa chọn tu luyện Thiên Nhãn Thông thật đúng đắn. Mà sở học Phật Môn cũng không chỉ mỗi bí thuật này.
Còn có "Long Tượng Phục Ma Công". Tên nghe như một loại công pháp nhưng kỳ thật đây chính là một loại bí thuật tăng sức mạnh, một loại thần thông mà Phật tông luyện thể sĩ thường dùng.
Uy lực của nó vượt quá xa so với Cự Lực Thuật trong ngũ hành pháp thuật.
Sau khi dùng Kỳ Lân Quả thì nhục thân của Lâm Hiên mạnh mẽ vô cùng nhưng sức mạnh không tăng bao nhiêu. Hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua Long Tượng Phục Ma Công này.
Khi tu tập thì sự tiến triển khiến Lâm Hiên rất vừa lòng, thần thông này không mấy phiền phức. Chỉ có điều cường độ nhục thân mạnh mẽ mới có thể phát huy ra uy lực kinh người.
Theo sự mạnh mẽ của nhục thân, khí lực của hắn cũng ngày càng gia tăng.
Thời gian hai trăm năm bất quá chỉ trong nháy mắt.
Lâm Hiên vẫn là tu sĩ Ly Hợp sơ kỳ nhưng thực lực vượt trội. Hiện tại nếu hắn đối đầu phụ thân chi thể của Độc long ma tổ. Sẽ không bị truy đuổi đến trên trời dưới đất như trước mà diệt sát đối phương không thành vấn đề.
Sĩ biệt tam nhật, cách nhìn đã thay đổi triệt để. Huống chi là Lâm Hiên khổ tu suốt hai trăm năm .
Mà trong thời gian này Đông hải Tu Tiên giới có vẻ bất ổn.
Chẳng biết sao quan hệ của tam tộc khẩn trương lên rất nhiều, mặc dù chưa đến mức đại chiến nhưng không ít thế lực đã trong bóng tối chiêu binh mãi mã.
Thậm chí có lời đồn Lục Vương Hải tộc đã tụ cùng một chỗ mật đàm mấy lần. Yêu tộc bên cũng không nhàn rỗi, Tam Hoàng liên tiếp gặp mặt.
Còn như bên Nhân tộc, dù không có tuyên bố lệnh tổng động viên nhưng nghe nói không ít đại năng tồn tại Động Huyền Kỳ đã được Thánh Thành triệu tập.
Bất quá những điều này không ảnh hưởng tới Lâm Hiên, hiện tại hắn chỉ vì khuyết thiếu đan dược mà buồn rầu không thôi.
Đệ nhị Nguyên Anh cùng Yêu Đan cũng đã tới Ly Hợp. Thần thông thực lực bạo tăng rất nhiều nhưng vẫn không có tin tức về đan dược tăng tiến pháp lực.
Gió thổi mưa giông trước cơn bão!
Quan hệ giữa tam tộc khẩn trương nhưng đại chiến còn chưa nổ ra.
Vùng Hải Vực Hỗn Loạn hết thảy như cũ, thậm chí càng thêm phồn vinh so với trước kia.
Nhân tộc, Yêu tộc, Hải tộc. Mỗi ngày đều có vô số tu tiên giả tiến nhập khiến cả Cửu Tiên Thành bừng bừng sinh cơ.
Bất quá Lâm Hiên vẫn đóng cửa một lòng khổ tu. Hiện tại đệ nhị Nguyên Anh cùng Yêu Đan đã vượt qua chủ Nguyên Anh, các loại bí thuật đều học rất nhiều.
Có điều vấn đề khuyết thiếu đan dược cản trở tu luyện không ít. Những năm nay tại các phường thị, hắn trước sau góp nhặt được nhiều loại đan phương, dùng linh thảo hoặc là tài liệu yêu thú, lại có Lam Sắc Tinh Hải luyện chế một hai bình đan được tăng tiến pháp lực thì không thành vấn đề. Có điều muốn lượng lớn đúng là không thể.
Tạm thời mỗi ngày, Lâm Hiên một bên tiếp tục tu tập một bên dùng Kỳ Lân Quả đã chiết xuất cường hóa nhục thể.
Nếu tiến giai thật sự quá lâu, chỉ còn cách xông vào Di Tích Chi Hải một lần. Cổ đan dược có hiệu quả cường đại không thể tưởng tượng. Công hiệu tăng tiến pháp lực vượt xa đan dược hiện tại.
Dược hiệu cường đại thì không cần mỗi ngày nuốt phục. Nếu vận khí không tồi, tìm được nhiều cổ đan dược thì tu luyện đến Ly Hợp trung kỳ không thành vấn đề.
Bất quá trải qua một phen suy tư, Lâm Hiên không làm như vậy.
Bảo khố nơi Di Tích Chi Hải cố nhiên khiến người thèm nhỏ dãi, có điều nguy hiểm bên trong vượt xa tưởng tượng. Cho dù là tu tiên giả Động Huyền Kỳ cũng có thể ngã xuống trong này.
Hai trăm năm, thực lực của hắn tăng cường rất nhiều nhưng vẫn còn kém xa các lão quái cấp bậc này.
Lâm Hiên niên kỷ còn trẻ, nếu qua mấy trăm năm vẫn không có phương pháp nào tiến giai, đến lúc đó lại đi Di Tích Chi Hải cũng không muộn.
Một ngày này, Lâm Hiên đang đả tọa trong động phủ thì đột nhiên thần sắc vừa động, ngón tay bắn ra một đạo pháp quyết.
Qua vài nhịp hô hấp, một đạo hỏa quang từ bên ngoài bay vào, bay múa một vòng thì liền rơi xuống bàn tay.
Là Truyền Âm phù!
Lâm Hiên nhướng mày đem thần thức chìm vào. Một lát sau hắn ngẩng đầu kinh ngạc:
"Thì ra là Kim Hoằng Thiền Sư, nói có chuyện gấp mời đến động phủ."
Kim Hoằng Thiền Sư Phật pháp thâm hậu vô cùng, lão tìm tới đương nhiên có sự tình.
Một canh giờ sau, Lâm Hiên tới trước một tòa tự miếu. Nhìn ngôi miếu hoang tàn này, nào ai ngờ ở trong lại có một Phật Môn cao tăng Ly Hợp trung kỳ.
Độn quang hạ xuống, Lâm Hiên gõ cửa. Rất nhanh tiếng bước chân truyền vào tai, cửa mở rồi một tiểu hòa thượng đi ra.
"A Di Đà Phật, thì ra là Lâm Tiền bối. Thiền sư đã có phân phó, mời tiền bối bên trong" Tiểu tăng này tu vị chỉ là Linh Động trung kỳ, tự nhiên vô cùng kính sợ với hắn.
Lâm Hiên không khách khí theo đối phương đi vào.
"Sao, bây giờ đại sư còn vãn khóa?" Lâm Hiên bình thản mở miệng.
Kim Hoằng Thiền Sư sở trường về Phật pháp, ngoại trừ điều tức đả tọa thì mỗi ngày chưa bao giờ trì hoãn lễ Phật. Lâm Hiên tương giao với lão đã hơn trăm năm, đương nhiên rõ ràng thói quen này.
"Không sai, đại sư đang tụng kinh, mời tiền bối tới thiện phòng đợi một lát." Tiểu tăng cung kính nói.
Hai người đi xuyên qua một cái sân nho nhỏ, một Phật đường xuất hiện trong mắt.
"A, không ngờ tiên tử cũng ở chỗ này, còn có Kim huynh."
Chưa tiến vào thiện phòng, Lâm Hiên đã thấy một nam một nữ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nữ tử kia bề ngoài bất quá mười tám chín, mặt mày như tranh. Tư sắc cũng là thượng phẩm, một thân cung trang trắng như tuyết, bộ dáng không vương chút bụi trần.
Nam tử kia niên kỷ chừng tam tuần, dáng người tầm thước nhưng tay chân rất thô tráng, thoạt nhìn khí lực vô cùng mạnh mẽ.
Hai người đều là tu sĩ Ly Hợp sơ kỳ, có quen biết với Lâm Hiên.
Nghe nói Minh Tuyền tiên tử này là đệ tử của đại gia tộc, một thân tu vị thông huyền đạo gia Huyền Môn.
Lâm Hiên tuy chưa luận bàn nhưng vô tình thấy qua nàng động thủ cùng người, nhanh gọn đánh ngã một tu sĩ cùng cấp.
Còn Kim Nghĩa kia vốn là tán tu, cơ duyên xảo hợp đi lên tu tiên chi lộ.
Hắn chính là tu yêu giả có thần thông vượt xa tu sĩ cùng cấp. Nghe nói một thân thần lực có thể ngạnh sinh cùng Giao Long.
Lâm Hiên trong quá trình trao đổi quá tu luyện tâm đắc còn từ trong tay Minh Tuyền tiên tử đổi lấy một khối Bắc Minh Thiết. Giao tình của hắn cùng hai người này tuy không thâm hậu nhưng cũng có phần hòa hảo.
"Lâm huynh đã đến đây, mau mời ngồi." Kim Nghĩa nhiệt tình nói.
Tiểu tăng kia sau khi dâng hương trà thì cung kính lui xuống.
"Cũng là thiền sư mời hai vị tới, Kim huynh cùng tiên tử, rốt cuộc vì chuyện gì?" Lâm Hiên ngồi xuống rồi chậm rãi mở miệng.
"Lâm huynh không hiểu, hai ta cũng chẳng rõ " Kim Nghĩa lớn tiếng nói.
"Ừm. thiếp thân cũng không rõ" Trên mặt Minh Tuyền tiên tử lộ vẻ dịu dàng, nàng thật là một nữ tử phong tư trác tuyệt.
Một khi đã không biết, trên địa bàn của người thì không nên nghị luận thêm. Ba người tùy ý phiếm đàm một hồi. Đang khi cao hứng thì một tiếng phật hiệu truyền vào tai:
"A Di Đà Phật, rất hân hạnh được đón tiếp ba vị thí chủ, lão nạp thân là chủ mà lại chậm trễ, mong rằng các đạo hữu không để tâm"
Chỉ thấy một lão tăng râu tóc bạc trắng đi tới. Lão này tinh thần quắc thước cùng thân hình cao lớn, giọng nói sang sảng như chuông đồng, thân khoác cà sa đỏ thẫm áo tỏa linh quang chói mắt, vừa nhìn đã biết là bảo vật bất phàm.
"Đại sư quá khách khí, chúng ta thân là tu tiên giả, điểm chờ đợi này thì có tính gì."
Kim Nghĩa cùng Minh Tuyền tiên tử đứng dậy hoàn lễ. Song phương khách khí một phen rồi đều ngồi xuống.
"Đại sư, xin thứ cho Kim mỗ gấp gáp, người truyền thư mời ta tới đây rốt cuộc là vì chuyện gì?"
"Kim thí chủ khoái nhân khoái ngữ, không phải lão nạp dài dòng mà còn một vị đạo hữu chưa tới đây, nên..."
"Còn có người?" Minh Tuyền tiên tử nghe xong thì khuôn mặt thanh tú lộ vẻ giật mình. Mấy người bọn họ đang ngồi ở đây, thần thông pháp lực đều có chỗ độc đáo. Tùy tiện một trong bốn người đã thắng tu sĩ cùng cấp. Nếu liên thủ thì chiến lực vô cùng mạnh mẽ. Còn cần thêm người, rốt cuộc là lão thiền sư mưu tính đại sự gì?
Lâm Hiên nghe đến đây thì thần sắc vừa động: "Đại sư còn mời Y Lam công tử."
"Cái gì, tiểu tử Tiêm Mạc Y Lam kia?"
Kim Nghĩa nghe xong thì vẻ mặt chợt khó coi. Hắn cũng quen biết Tiêm Mạc Y Lam, bất quá quan hệ không được hòa thuận.
Tiêm Mạc Y Lam cũng là một tu sĩ Ly Hợp sơ kỳ có lai lịch vô cùng thần bí, nhìn tướng mạo cử chỉ của hắn thì chính là một đệ tử thế gia nhưng cái họ Tiêm Mạc này rất lạ. Ở Đông hải Tu Tiên giới còn chưa nghe nói qua gia tộc này.
Bộ dáng hắn chừng hai mươi bảy tám, phong độ tiêu sái, đẹp mã vô cùng. Quả thực có thể sánh với Điền Tiểu Kiếm, bất quá lại là kẻ phù hoa nhàm chán.
Tu Tiên giới coi trọng thực lực nhưng hắn lại tự hào anh tuấn tiêu sái vô bì. Ở một trao đổi hội tu sĩ Ly Hợp Kỳ, lần đầu gặp Lâm Hiên thì hắn vô cùng trào phúng. Chê rằng bộ dáng Lâm Hiên quá tầm thường, muốn nạp một lão bà cũng không thể.
Lâm Hiên thật chưa từng gặp qua chuyện thế này, khi không lại có một kẻ đi châm chọc một tu tiên giả cùng cấp.
Quả thực là một kẻ ăn no rỗi việc.Tâm cơ Lâm Hiên sâu như biển, tự nhiên mặc kệ người nhàm chán như vậy.
Cưới không được lão bà. Hắc hắc, Nguyệt Nhi, Cầm Tâm, Khổng Tước thì sao?
Tình trường đắc ý nên Lâm Hiên không chấp nhặt. Chỉ cho đây là một kẻ ăn chơi trác táng, xảo hợp tiến giai Ly Hợp Kỳ mà thôi.
Thấy Lâm Hiên không để ý tới mình, Tiêm Mạc Y Lam đang nhàm chán lại thấy Kim Nghĩa, sau đó lại chuyển hướng công kích giễu cợt không thôi.
Luận độ đào hoa thì Kim Nghĩa đương nhiên không thể so cùng Lâm Hiên, bị kẻ này nói đến đau đớn, tính tình hắn nóng nảy nên vô cùng tức giận.
Lâm Hiên thầm lắc đầu, đã biết qua thần thông của Kim Nghĩa, miểu sát cùng cấp thì không nói, cho dù đương cự tu sĩ trung kỳ cũng không thua sút. Gã công tử kia lần này sẽ bị giáo huấn thê thảm.
Những tu sĩ khác biết thần thông của Kim Nghĩa cũng vui mừng khi kẻ khác gặp họa, Có điều kết quả lại khiến đám người kinh ngạc. Ngay cả Lâm Hiên cũng đoán nhầm.
Không ngờ Y Lam công tử thần bí này lại là một gốc rạ cứng rắn khó nhằn. Sau một phen đại chiến thì Kim Nghĩa bị đánh đến không đứng dậy được, phải bò trên mặt đất.
Bất quá hắn xuống tay cũng có chừng mực, chưa tính là tàn nhẫn.
Hơn nữa công tử anh tuấn này lại thấy Minh Tuyền tiên tử một bên, lập tức buôn lời hoa dạng với nàng!
Không hòa thuận nhưng có qua lại, hiểu biết của Lâm Hiên cùng Y Lam công tử độc hành này cũng dần tăng thêm.
Kỳ thật, gia hỏa này tuy biểu hiện phù hoa, nói chuyện tổn hại người một chút nhưng không phải kẻ ngoan độc. Ngoài ba người trước mắt, hắn chính là tu sĩ mà Lâm Hiên quan hệ tốt nhất trong gần trăm năm nay.
Không nghĩ tới tề tụ đông đủ, Lâm Hiên nheo mắt, dần có hứng thú đối với mục đích của Kim Hoằng Thiền Sư.
Chờ một tuần trà thì một cẩm y công tử áo bào trắng, được tiểu tăng kia dẫn tới Phật đường.
"Ô, Lâm huynh cùng Kim huynh đã ở này, nhiều năm không gặp sao bộ dáng hai vị lại xấu thêm như vậy."
Tiêm Mạc Y Lam nhẹ lay động chiết phiến, có vẻ phong độ nhưng câu nói khiến người á khẩu.
Lâm Hiên cười cười, đối phương có thói quen như vậy nhưng không phải ác ý. Có điều Kim Nghĩa thì không kiềm chế tốt như vậy, trên mặt hiện một tầng hắc khí: "Tiêm Mạc, ngươi có phải là lại ngứa người chăng..."
Bất quá Y Lam công tử căn bản không quản phản ứng của Kim Nghĩa. Ánh mắt hắn đảo qua, thấy Minh Tuyền tiên tử duyên dáng yêu kiều ngồi một chỗ thì sáng ngời lên, lập tức vội như điên chạy qua. Miệng ngay tức khắc ba hoa đùa giỡn.
Minh Tuyền tiên tử nghe thì dở khóc dở cười. Song phương tương giao hơn trăm năm. Nàng rõ hắn không phải thật háo sắc mà chỉ miệng tiện vậy thôi.
"A Di Đà Phật, còn thỉnh Tiêm Mạc thí chủ ngồi, lão nạp mời các vị đến là có chính sự " Một tiếng phật hiệu truyền vào tai, trên mặt Kim Hoằng đại sư vài phần khó xử.
Lão đương nhiên rõ tính cách của Tiêm Mạc Y Lam, có điều tiểu tử này thật không biết phân nặng nhẹ.
Tiêm Mạc Y Lam tựa hồ có vài phần cố kỵ lão, ngượng ngùng sờ mũi rồi ngồi xuống một cái ghế.
Kim Hoằng Thiền Sư thấy thế thần sắc vừa chậm. Sau đó hai tay tạo thành chữ thập, thi lễ với bốn người đang ngồi: "Đa tạ chư vị đạo hữu, được thiệp mời của lão nạp đã quang lâm tệ tự. Không kể các vị thí chủ thân phận thế nào nhưng thực lực vượt xa tu sĩ cùng cấp. Lần này lão nạp muốn mưu đồ đại sự, tin tưởng các vị đạo hữu sẽ hứng thú."
"A, mời đại sư nói, mời chúng ta phải chăng là muốn đi Di Tích Chi Hải?"
"Tiên tử nói đùa, tuy thần thông chư vị đạo hữu đặc thù nhưng nếu vào Di Tích Chi Hải, nhất là đi vào sâu thì dù tu tiên giả Động Huyền Kỳ không cẩn thận cũng sẽ ngã xuống. Nếu chỉ ở ngoại vi tìm kiếm bảo vật, dù có thu hoạch thì với thân gia các vị cũng chưa chắc để vào mắt" Kim Hoằng đại sư mỉm cười nói.
"Đại sư nói có lý, rốt cuộc là mục đích gì."
"Các vị thí chủ không cần nóng vội, không biết chư vị đạo hữu từng nghe nói qua Đan Nguyệt Tông" Kim Hoằng Thiền Sư chậm rãi mở miệng.
"Đan Nguyệt Tông?" Lâm Hiên nhướng mày, cái tên này dường như đã thấy qua ở đâu.
Lúc này Tiêm Mạc Y Lam lên tiếng: "Đại sư nói có phải là năm mươi vạn năm trước. Tại thời gian Đông hải chúng ta thịnh cực nhất, từng có Thánh địa đan đạo danh xưng là Đan Nguyệt Tông?"
"A Di Đà Phật, công tử kiến thức uyên bác. Không sai, lão nạp đề cập đúng là phái này."
Lâm Hiên nghe thì chợt nhớ ra. Hắn đã thấy qua Đan Nguyệt Tông này trên điển tịch.
Phái này am hiểu luyện đan, năm mươi vạn năm trước từng phong quang vô cùng, cho dù là Thánh Thành cũng vô cùng lễ ngộ, không dám đắc tội.
Bất quá lúc phái này cường thịnh, từng xuất hiện mấy lão quái Động Huyền Kỳ. Nhưng thành cũng Tiêu Hà mà bại cũng Tiêu Hà (1). Mấy lão quái vật không biết sao lại kết thù với một đại năng tu tiên giả đến từ giới diện khác, bị đối phương tìm tới cửa đồ sát toàn phái.
Đương nhiên đó chỉ một trong những lời đồn đãi, còn có thuyết nói là những Động Huyền Kỳ lão quái kia nội chiến, đem một danh môn đại phái biến thành tro tàn.
Thậm chí có đồn rằng thực lực phái này bành trướng quá mức nhanh chóng, vì bị Thánh Thành ghen ghét mà trưởng lão Thánh Thành dẫn dắt tu sĩ chấp pháp âm thầm tiêu diệt.
Thế sự đổi dời, thương hải tang điền, chân tướng thế nào không ai rõ ràng. Kim Hoằng đại sư lại nhắc tới Đan Nguyệt Tông, chẳng lẽ là...
Lâm Hiên bất động thanh sắc nhưng trong lòng đã có điểm kích động.
Ba người khác thì không cần nói, một khi tu vị bọn họ đã vượt xa tu tiên giả cùng cấp. Đừng nói Tiêm Mạc Y Lam cùng Minh Tuyền tiên tử, cho dù Kim Nghĩa kia biểu hiện tùy tiện kỳ thật cũng là trong thô có tinh.
"Đại sư nhắc tới, chẳng lẽ việc mời chúng ta liên quan tới Đan Nguyệt Tông?" Lâm Hiên uống một ngụm trà, thanh âm vẫn bình ổn.
"Thí chủ nói không sai, lão nạp xảo hợp chiếm được một phần địa đồ, mặt trên đánh dấu một tổng đàn bí mật của Đan Nguyệt Tông" Kim Hoằng đại sư có điểm hưng phấn nói.
"Tổng đàn bí mật của Đan Nguyệt Tông?"
Ngay cả Tiêm Mạc Y Lam là gia hỏa ba hoa cũng ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc.
Mặc kệ năm đó Đan Nguyệt Tông thịnh cực mà suy thế nào, cuối cùng bị hủy bởi một trận đại hỏa nhưng tin tức này thật khiến người rúng động.
Thỏ khôn đào ba hang, danh môn đại phái hay tu tiên gia tộc quy mô lớn một chút, có một bí mật tổng đàn là bình thường.
Khẳng định Đan Nguyệt Tông cũng không ngoại lệ.
Năm đó có không ít tu sĩ tìm kiếm, dùng hết các phương pháp nhưng không thu hoạch được gì.
Theo thời gian, chuyện này dần dần mờ nhạt trong mắt chúng nhân. Không ngờ qua năm mươi vạn năm, lại lần nữa có kẻ nhắc tới.
"Đại sư không giỡn chứ, ngươi thực tìm được tổng đàn bí mật của Đan Nguyệt Tông ?" Trên mặt Minh Tuyền tiên tử tràn đầy vẻ hưng phấn, thanh âm cũng trở nên run rẩy.
"Ha ha, tiên tử yên tâm, nếu lão nạp không mười phần nắm chắc, sao dám mời các vị đạo hữu tới đây?" Kim Hoằng Thiền Sư mở hai mắt, mi từ mục thiện nói.
"Đại sư nói chỉ sợ có điểm không thật!" Thanh âm của Tiêm Mạc Y Lam lại truyền vào trong tai.
Chú thích (1):
(Tiêu Hà (蕭何) (?-193 TCN) vốn là người huyện Bái ở vùng Giang Tô ngày nay, là Thừa tướng nhà Hán. Tiêu Hà cùng với Trương Lương, Hàn Tín là "tam kiệt nhà Hán" - Phi Tam kiệt tất vô Hán thất. Nghĩa là không có tam kiệt trợ giúp thì không có triều Hán. Ông có đóng góp nhiều cho thành công của Lưu Bang trong thời Hán Sở tranh hùng. Ông là người có công giúp Hàn Tín đến với Lưu Bang nhưng đồng thời có phần nào trách nhiệm trong cái chết của Hàn Tín, việc này đã trở thành một ngạn ngữ của Trung Quốc (成也蕭何,敗也蕭何, "thành dã Tiêu Hà, bại dã Tiêu Hà").
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.