Chương trước
Chương sau
"Ồ…" Lâm Hiên trợn mắt kinh ngạc. Đáy biển được tạo không phải cát sỏi bình thường mà là những tảng đá lát đường.
Lờ mờ xa xa là phế tích một tòa cổ thành có vài phần tương tự như các cung điện.
Tiểu cẩu tuy thông minh nhưng không thể nói chuyện. Lâm Hiên nằm mơ cũng không ngờ bản thể của nó lại ở một địa phương quỷ dị như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Phế tích nơi đáy biển. Chẳng lẽ là dấu vết của Hải tộc lưu lại?
Không có hơi thở sinh mệnh, xem ra đã bị bỏ hoang từ lâu.
Lâm Hiên không dám thả lỏng cảnh giác bắt đầu cẩn thận thăm dò. Địa phương như thế này tám chín phần là có cấm chế. Thương hải tang điền, cấm chế tuy bị phá hủy nhưng trận pháp Linh giới rất huyền diệu, phần nhiều vẫn còn hiệu quả.
Trong đầu chợt lóe linh quang, Lâm Hiên đem Tiểu Cẩu thả ra, bản thể tên gia hỏa này ở vùng này. nó tự nhiên rất quen thuộc chung quanh.
"Dẫn đường." Thần sắc Lâm Hiên lạnh lùng nói.
"Uông."
Tiểu cẩu lắc đầu, bộ dáng không tình nguyện.
"Sao, ngươi không muốn ăn thứ này?"
Trong tay Lâm Hiên xuất hiện một tinh thể lớn bằng hạt táo tản ra linh khí kinh người. Tiểu Cẩu lập tức thèm nhỏ dãi.
"Uông uông uông" Nó phe phẩy đuôi chạy tới. Cổ tay Lâm Hiên vừa lật, cực phẩm tinh thạch biến mất không thấy bóng dáng.
"A minh..."
Tiểu cẩu nhất thời ủ rũ, cọ cọ đầu vào chân Lâm Hiên.
"Hừ, lấy lòng cũng vô dụng, muốn ăn thì ngoan ngoãn dẫn đường, yên tâm ta sẽ không nuốt lời." Lâm Hiên lạnh lùng nói.
Tiểu cẩu cụp tai, đuôi buông thõng chạy về hướng bên trái.
Trên mặt Lâm Hiên lộ nụ cười cũng bước nhanh theo.
Lòng vòng một hồi cuối cùng cũng hướng về phía cung điện kia, dường như tiểu gia hỏa cố ý không đi thẳng.
Trong lòng Lâm Hiên vừa động, đem một con Ngọc La Phong bằng nắm tay tế ra.
"Đi."
Lâm Hiên dùng thần niệm điều khiển ma trùng bay về phía bên trái.
Xoạt...
Một vầng lôi hỏa bạch sắc lóe lên, Ngọc La Phong hóa thành bụi phấn rơi xuống.
Tuy đã dự liệu nhưng Lâm Hiên vẫn thầm rúng động. Hắn lại tế ra mấy con ma trùng theo những hướng khác nhau nhưng kết quả chỉ có một, không con nào thoát khỏi bạch sắc lôi hỏa.
Thật đáng sợ!
Điểm mấu chốt là nó xuất hiện vô thanh vô tức do thần thức đã bị ngăn cản, căn bản không thể ly thể.
Lâm Hiên dùng Thiên Phượng Thần Mục xem qua không phát hiện được điểm bất ổn, cũng đủ thấy được sự thần diệu của cấm chế này.
Cảm ứng được sát khí nơi đây, hắn không dám đi loạn mà theo sát phía sau Tiểu cẩu.
Rất nhanh cung điện xuất hiện trước mặt, tuy có nhiều bức tường sụp đổ nhưng cửa đá chính vẫn còn.
Ở trên cửa tinh oánh lưu chuyển ngũ sắc lưu ly cùng những đạo phù văn thần diệu, thực là một cấm chế lợi hại.!
Tiểu cẩu dừng lại khiến chân mày Lâm Hiên nhíu chặt.
Nhìn qua cũng biết quầng sáng này uy lực không nhỏ, muốn bài trừ cũng tốn nhiều phen công phu.
Sắc mặt hắn trở nên âm trầm, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. Tiểu cẩu đã có thể đi ra từ nơi này, đương nhiên cũng có biện pháp đi vào. Thì ra tiểu tử giảo hoạt này cố ý gây khó khăn cho hắn.
Nghĩ thông suốt vấn đề, Lâm Hiên bay đến đạp một cước lên mông Tiểu Cẩu: "Ngươi nếu muốn ăn tinh thạch thì nhanh khai mở cấm chế này."
Quỷ kế bị nhìn thấu, đồng thời bị ăn một cước khiến Tiểu cẩu lộ ra bộ dáng buồn bực. Lúc này đã hiểu nên ngoan ngoãn nghe lời thì ít phải ăn đau khổ.
Vì thế nó bước đến cách cánh cửa ba thước kêu uông uông. Lâm Hiên ngẩn ngơ rồi phát hiện tiếng sủa này tuân theo một quy luật nào đó.
Chẳng lẽ tiếng chó sủa lại có thể mở cấm chế sao?
Lâm Hiên sờ mũi, mặc dù cảm thấy vớ vẩn nhưng rất nhanh có kết quả. Tiếng kêu của tiểu cẩu vừa chấm dứt thì quầng sáng trên cửa cũng biến mất.
Lâm Hiên duỗi tay đẩy cánh cửa, một đại điện hình tròn rộng nghìn trượng hiện trong tầm mắt.
"Đây là..."
Tròng mắt hắn co lại, không có vật chắn nên dễ dàng thấy cuối đại điện có một tế đàn cao ngất màu trắng.
Bên trên có một bức tượng dùng một loại đá màu đen không rõ điêu khắc thành.
Đó là một thiếu nữ khuôn mặt thanh tú, dáng người thon thả được điêu khắc rất sống động, tuy rằng tài liệu màu đen nhưng khó dấu được dung nhan tuyệt sắc của nàng. Chẳng qua bức tượng có chín đầu mười tám cánh tay, nhìn qua rất quỷ dị.
Rất giống với thời điểm Lâm Hiên thi triển Tiểu La Yêu Pháp Tướng. Ánh mắt hắn bị bức tượng hấp dẫn.
Đã lâu lắm rồi, khi còn là một tu sĩ Ngưng Đan Kỳ nho nhỏ, nhờ cơ duyên xảo hợp hắn xâm nhập lãnh địa của Mặc Nguyệt Tộc.
Đây là nơi ở của Vu sư. Bọn họ cung phụng Vu Thần, mà tượng Vu Thần Lâm Hiên từng gặp qua giống hệt cái trước mặt.
"Chẳng lẽ chỗ này có liên quan đến Mặc Nguyệt tộc?"
Lâm Hiên thì thào rồi đi theo Tiểu cẩu vào trong.
"Uông uông."
Tiểu cẩu đột nhiên kêu lên khiến Lâm Hiên từ trong trầm tư tỉnh lại.
"Đợi chút."
Lâm Hiên bảo Tiểu cẩu đợi tại chỗ, sau đó đi về phía pho tượng.
Pho tượng chín đầu mười tám cánh tay khiến hắn không khỏi thầm nhủ, không biết Vu Thần nữ này có quan hệ thế nào với Tiểu La Yêu pháp tướng.
Ánh mắt đảo qua, chưa tính đến vẻ mặt pháp tướng mà động tác của mười tám cánh tay kia đã ăn khớp với tư thế của pháp tướng.
Như vậy không thể là trùng hợp!
Mục tiêu của Lâm Hiên là Vạn Niên Hỏa San Hô, có điều lúc này sự chú ý của hắn chuyển sang di tích của Mặc Nguyệt tộc.
Tay bấm quyết, một con Ngọc La Phong bay vút ra lượn quanh một vòng trên tế đàn, không có cấm chế hay điều gì bất thường.
Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra sau đó chậm rãi đi tới. Đến gần thì có một chi tiết nhỏ khiến hắn chú ý.
Ngón trỏ tay trái tượng thần có đeo một chiếc nhẫn tinh xảo.
Trên bức tượng còn điêu khắc những trang sức khác nhưng chỉ có vật này là khả nghi.
Do dự một chút hắn phất tay áo một cái, một quang thủ màu xanh bay vút đến trước tượng đá chộp lấy chiếc nhẫn.
Bộ dáng Lâm Hiên như lâm đại địch nhưng không phát sinh điều gì. Quang thủ kia bay về, chiếc nhẫn rơi vào trong tay.
Lâm Hiên nhướng mày nhìn kỹ vài lần. Không phải pháp khí mà giống một chiếc nhẫn bình thường.
Chỉ tiếc ở đây thần thức bị cản trở, nếu không có thể hảo hảo kiểm tra một phen.
Lâm Hiên đem nó thu lại để từ từ nghiên cứu sau.
Lại tìm tòi khắp trên tế đàn không buông tha một góc nào nhưng ngoài chiếc nhẫn kia thì không có thêm vật gì có giá trị.
"Uông uông." Tiếng kêu truyền vào tai, Lâm Hiên quay đầu lại thấy Tiểu Cẩu lộ ra bộ dáng không kiên nhẫn.
Lâm Hiên cũng không trì hoãn, trước tiên tìm Vạn Niên Hỏa San Hô rồi quay lại tìm tòi sau.
"Được rồi, dẫn đường."
Được hắn phân phó. Tiểu cẩu đi vào phía sau tế đàn. Một trận pháp tinh xảo với những hoa văn tinh mỹ xuất hiện trước mắt.
Nhìn qua có vài phần giống Truyền tống trận. Tiểu cẩu nhảy vào trung tâm trận pháp.
Oanh!
Sau đó thân thể nó bốc cháy một tầng hỏa diễm. Cả pháp trận ánh lên màu đỏ rồi không gian bắt đầu chấn động, một cái khe hở lửa hồng chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt.
Khe hở dần lớn lên, bên trong ẩn ẩn có linh quang bắn ra.
"Đây là cái gì?"
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ kinh ngạc, có điểm giống khe hở không gian nhưng lại có hình dáng khác.
Lạch cạch! Tiểu cẩu đã tiến vào. Lâm Hiên hơi chần chừ rồi cả người nổi thanh quang bay vào khe hở.
Hắn đưa mắt đánh giá xung quanh, vẻ mặt âm tình bất định.
Bầu trời trắng mênh mông, mặt đất cũng trắng. Căn bản không phải đất mà là một thế giới băng tuyết trắng xóa.
Ở đây thần thức vẫn bị áp chế, chỉ bao phủ được hơn mười dặm. Có điều linh khí thập phần sung túc, cơ hồ là gấp mấy lần Lâm Hải Thành.
"Không gian độc lập."
Lâm Hiên rất nhanh thì thào tự nói.
Thông đạo vừa rồi giống khe hở không gian, xem ra địa phương này là do tiền bối Mặc Nguyệt Tộc phong ấn tại đáy biển.
Một cỗ hàn khí bất thình lình ập đến khiến Lâm Hiên phải rùng mình. Pháp quyết lưu chuyển trong cơ thể ép tan cỗ hàn khí này. Không ngờ Vạn Niên Hỏa San Hô là chí bảo hỏa thuộc tính lại sinh trưởng tại địa phương băng hàn như vậy.
Nhưng vạn vật tương sinh tương khắc, tỷ như trongkhông gian ba trượng mà độc xà thường lui tới tất có linh thảo giải độc.
"Uông uông uông" Tiểu cẩu chạy đến một ngọn núi nhỏ, thời tiết băng hàn không hề ảnh hưởng đến nó.
Nói là núi kỳ thật chỉ cao mấy chục trượng. Có điều lại nổi bật nhất trong không gian độc lập này.
Lâm Hiên không chút do dự bay qua. Trên sườn núi có một sơn động rộng khoảng một trượng, nếu đoán không nhầm thì chắc Vạn Niên Hỏa San Hô ở trong này.
Đến động khẩu thì hàn khí đột nhiên bạo tăng, Lâm Hiên kinh ngạc phát hiện pháp lực không ngăn được, hắn hét lớn một tiếng phun ra một tam sắc quang diễm.
Sau đó trên than thể xuất hiện một tầng hỏa diễm tam sắc, hừng hực thiêu đốt không ngừng.
Hàn khí biến mất không còn chút nào.
Lâm Hiên lộ vẻ suy nghĩ.
Hàn khí ở đây rất tinh thuần, đã tồn tại vô số năm tháng. Tu sĩ tu luyện thần thông băng thuộc tính luyện hóa được sẽ có lợi ích thật lớn.
Huyễn Linh Thiên Hỏa của hắn cũng có thuộc tính cực hàn.
Nghĩ đến đây hắn khẽ phất tay áo. Một bình ngọc bay vút ra, đây không phải bình đựng đan dược thông thường mà một loại pháp khí.
Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết đồng thời quát khẽ một tiếng: "Thu!"
Tức khắc một cỗ thanh hà quét ngang vùng phụ cận đem hàn khí thu vào trong bình.
Bình ngọc huyền phù giữa không trung. Thanh quang tiếp tục dâng lên, qua thời gian một bữa cơm rốt cục đem hàn khí thu hết.
Lâm Hiên đại hỉ vẫy tay một cái, bình ngọc bay trở về. Sau đó hắn đem phù triện màu bạc dán lên.
Loại hàn khí vạn năm tinh thuần này rất hiếm, giá trị dù không bằng Vạn Niên Hỏa San Hô nhưng đem đến phường thị, chỉ sợ lão quái vật Động Huyền Kỳ cũng ra tay tranh đoạt.
Sau đó Lâm Hiên và Tiểu Cẩu đi vào sơn động.
Trong này không quá sâu, chỉ hơn hai mươi trượng. Hai bên là tường băng tỏa hàn quang lóa mắt.
"Uông uông." Tiểu cẩu chạy đến một bên mặt lộ vẻ cầu xin.
"Yên tâm, ta tuy lấy bản thể của ngươi nhưng sẽ không thương tổn ngươi."
Lâm Hiên sờ sờ đầu con chó nhỏ. Lời này không giả, thứ nhất tên tiểu tử này rất đáng yêu, thứ hai đem luyện bảo vật cũng không cần xóa thần trí. Đương nhiên cụ thế thế nào còn phải tìm đọc thêm điển tịch.
Bên dưới lớp băng Lâm Hiên cảm ứng lại được hỏa linh lực dồi dào, chắc chắn là Vạn Niên Hỏa San Hô.
Hắn phất tay áo vài bắn ra đạo kiếm khí, trảm xuống phía dưới đoành đoành nhưng chỉ lưu lại vài vết kiếm mà thôi.
Cứng rắn như vậy sao!
Lâm Hiên kinh ngạc. Kiếm khí này uy lực còn hơn hẳn một kích toàn lực của tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.
Đây không phải Hàn Băng Vạn Niên bình thường!
Lâm Hiên vừa mừng vừa sợ vận thị lực, chỉ thấy tại bên trong tầng băng có những hạt lam sắc lưu chuyển không thôi.
Nhìn qua có vài phần giống Lam Sắc Tinh Hải.
Đây chính là Băng Tủy, tinh hoa của băng hàn. Luận độ quí hiếm không thua kém Vạn Niên Hỏa San Hô.
Đáng tiếc chỉ ở khu vực nhỏ này có một chút, địa phương khác đều là Vạn Niên Hàn Băng bình thường mà thôi.
Sử dụng kiếm khí quá chậm, Lâm Hiên bèn tế ra Ma Duyên kiếm.
Có Thông Thiên linh bảo chém sắt như bùn trợ giúp, rất nhanh đã đào vài khối Hàn băng lớn, hắn đem toàn bộ cho vào túi trữ vật.
Lâm Hiên tiếp tục đi xuống. Nhiệt độ ngày càng cao, rốt cục một gốc cây đặc sắc xuất hiện trong tầm mắt.
"Đây chính là Vạn Niên Hỏa San Hô?
Trong mắt Lâm Hiên hiện vẻ tán thưởng. Trong tiên diễm lóa mắt, ngọn cây phân nhánh có vài phần giống sừng hươu cao tầm ba tấc.
"Uông!"
Tiểu cẩu phe phẩy cái đuôi rồi nhảy xuống hợp làm một với nó, càng chứng minh đây là Vạn Niên Hỏa San Hô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.