"Ngưng Đan Kỳ tu tiên giả, cơ duyên xảo hợp phi thăng đến Linh giới?" Lão giả nghe xong không khỏi kinh ngạc há miệng thật to, chuyện như vậy đừng nói chính mắt thấy mà dù là nghe đồn cũng không có. Nhưng nhìn sắc mặt người trước mắt không giống như nói dối. "Thì ra là thế, tiền bối thật sự là phúc duyên thâm hậu." Chừng qua nửa tuần trà, lão giả mới bán tín bán nghi gật đầu, tuy vậy lão không dự định tìm hiểu kỹ việc này. Tu Tiên giới cá lớn nuốt cá bé, có thể nói điều này ở Linh giới cùng Nhân giới giống nhau như đúc. Đối phương là một cao thủ Ngưng Đan Kỳ, một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nho nhỏ như lão nào dám đắc tội. Nếu chất vấn mà vạn nhất khiến đối phương tức giận lại đem lão đi trừu hồn luyện phách, khi đó không phải là cụ ông thắt cổ chê mạng quá dài sao. Thấy lão giả không lắm lời, Lâm Hiên vừa lòng gật đầu. Hắn không muốn lạm sát kẻ vô tội nhưng đó là khi đối phương biết điều. Còn không… "Chúc mừng tiền bối phi thăng Linh giới. Có điều chắc chưa quen nhân sinh nơi này, người cần tiểu lão nhân giới thiệu tình hình nơi đây chăng?" Lão giả đã nghĩ thông suốt, đầy mặt cung kính mở miệng, còn mang theo vẻ lấy lòng. "Không sai, đã tới nơi này, tại hạ quả thật muốn tìm hiểu một lần." Lâm Hiên gật đầu, thản nhiên mở miệng. "Vâng, Có điều xin tiền bối chờ một lát, vãn bối sẽ tỉ mỉ nói sau" Lão giả vừa nói vừa vòng tay cúi người hướng về Lâm Hiên, sau đó chuyển thân bay xuống mặt biển. Lâm Hiên cũng không vội mà đứng chờ, yêu thú cấp hai với hắn không đáng nhắc nhưng trong mắt tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thì là một món lớn, đương nhiên người này không thể lãng phí. Động tác của lão giả khá thành thạo, chỉ một lát đã đem gân cốt cùng Yêu Đan của Quái ngư thu vào trong túi, sau đó vẻ mặt đầy vui mừng bay đến bên người Lâm Hiên. "Đi thôi" Lâm Hiên nhìn thoáng qua lão, nhàn nhạt mở miệng. "Đi?" "Không sai, tiếp tục ở tại chỗ này làm gì? Ngươi là Linh giới tu tiên giả, đương nhiên biết tu sĩ tụ cư tại chỗ nào, Lâm mỗ dự định tới đó." "Thì ra là thế, là vãn bối sơ sẩy, vừa lúc ta cũng muốn quay về Lâm Hải Thành một chuyến. Bổ sung một chút linh tửu tinh thạch. Hiện thuận tiện cùng đường với tiền bối, nhân tiện nói cho người tình hình nơi đây." Lão giả bừng tỉnh đại ngộ, vui vẻ ra mặt nói. Lần này lão đi liệp sát Hải thú, không ngờ bị truy đuổi chạy ra xa. Hiện có một tu sĩ Ngưng Đan Kỳ đồng hành trở về, tự nhiên là cầu còn không được. Chỉ thấy lão giả duỗi tay vỗ vào bên hông. Linh quang chợt lóe, một kiện pháp khí đã được tế ra. Không đúng, không phải pháp khí mà là nó chợt hóa thành một con thuyền nhỏ màu đen thùi cỡ ba trượng. Lâm Hiên không nhìn ra là dùng tài liệu gì luyện chế thành. "Tiền bối, mời." Lão giả vòng tay cung nghênh. "Đây là pháp khí phi hành?" Lâm Hiên thở dài, trên mặt hiện tia kỳ quái. Hắn nhớ lần khi tới tổng đà Thiên Xảo Môn từng nhìn thấy bảo vật tương tự. Nghe nói tốc độ phi hành rất nhanh, đáng tiếc do thể tích quá lớn, không ngờ phải dùng tới cực phẩm tinh thạch mới có thể khu động. Cực phẩm tinh thạch! Tại Nhân giới vốn cực kỳ hạn hữu, chỉ có Ly Hợp Kỳ lão quái vật tích lũy ngàn năm mới có thể xuất ra một hai khối. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net Tiểu lão nhân trước mắt có thể sử dụng vật này? Chẳng lẽ tài nguyên nơi Linh giới thực phong phú đến độ một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng có cực phẩm tinh thạch sao? Lâm Hiên bất động thanh sắc nhưng trong lòng thầm rúng động. Thân hình chợt lóe đã hiện lên trên thuyền nhỏ. Lão giả vừa nhấc chân, thân hình đã hiện ra ở đuôi thuyền. Sau đó duỗi tay vào trong ngực, linh quang lóe lên, bảy tám khối tinh thạch hiện ra. Tròng mắt Lâm Hiên co rút nhưng nhìn lại thì bật cười lên khanh khách, nào phải cực phẩm gì mà chỉ là trung phẩm thôi. Như vậy tài nguyên ở Linh giới không thể nói là quá mức xa xỉ được. Nhưng chỉ dựa vào trung phẩm tinh thạch mà có thể khu động pháp khí phi hành sao? Lúc này lão giả nhanh chóng đem tinh thạch sắp vào một cái khe ở đuôi thuyền. Sau đó từ đầu ngón tay bắn nhanh ra một đạo pháp quyết. Tiếng ông ông truyền vào tai, không ngờ thuyền nhỏ vùn vụt lao về trước, tốc độ rất nhanh. Tốc độ này trong mắt Lâm Hiên không đáng nhắc, có điều thuyền nhỏ hiện bay nhanh ngang với một tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ phi hành. Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua trên thân thuyền, phát hiện hai bên có họa rất nhiều hoa văn phức tạp nhưng lại tuân theo trật tự nào đó, hình thành một pháp trận tương đối huyền diệu. Trong Thiên Nguyên Trận Thư không thấy nhắc pháp trận thâm ảo như thế. Có điều Lâm Hiên mơ hồ hiểu được một chút. Thời điểm tại Thiên Xảo Môn hắn từng nghe nói qua. Sở dĩ pháp khí phi hành cần cực phẩm tinh thạch là bởi vì, thông qua pháp trận huyền ảo sẽ đem năng lượng tinh thạch trong rút đi, tái chuyển hóa thành động lực. Nhưng bọn họ chỉ làm được hiệu suất rất thấp, chín thành năng lượng trong tinh thạch đã lãng phí tản ra ngoài không khí. Mà ở Linh giới vấn đề này được khắc phục. Không hổ là thượng giới, Nhân giới căn bản không thể so sánh. Trận pháp sư đã như thế, khẳng định tu tiên bách nghệ còn lại phồn vinh vượt xa Nhân giới. Nghe nói công pháp sở tu của tu sĩ Linh giới có uy lực vượt xa tu sĩ Nhân giới rất nhiều. Nếu hai tu sĩ hai giới tranh phong, tu sĩ Nhân giới chắc chắn đại bại. Ý niệm lưu chuyển, thanh âm Lâm Hiên lộ vẻ chờ mong: "Đạo hữu, hiện tại mời tỉ mỉ giới thiệu cho ta." "Tiền bối quá khách khí, nếu không phải người xuất thủ tương trợ, vãn bối đã táng thân nơi bụng cá" Lão giả nuốt một ngụm nước miếng sau đó hắng giọng nói: " Địa phương này tại Linh giới được gọi là Đông hải, chỉ là một giới diện nhỏ." "Giới diện nhỏ?" Lâm Hiên nghe thì không khỏi chau mày: "Đây là ý gì, chẳng lẽ chỗ này không phải Linh giới sao?" "Không, chỗ này là Linh giới" Lão giả quỷ dị cười nói. "Vậy ngươi nói thế là ý gì?" "Ha ha, tiền bối là từ hạ giới phi thăng đến đây, không biết bí ẩn này cũng bình thường. Người không nên gấp, vãn bối sẽ giải thích tỉ mỉ." "Ừm." Lâm Hiên gật đầu bình tĩnh lại, xem ra tình hình Linh giới có nhiều điểm kỳ lạ. "Tiền bối không biết, Linh giới chúng ta khác với hạ giới, căn bản không phải là một đại giới diện đầy đủ. Chính là từ mấy trăm tiểu giới tổ hợp mà thành." Lão giả từ trong lòng lấy ra một cái hồ lô nhấp một ngụm linh tửu rồi chậm rãi mở miệng. "Mấy trăm tiểu giới hợp thành?" Với tâm cơ Lâm Hiên mà nghe xong lời này cũng không khỏi trợn mắt há mồm. "Không sai, Có điều tiền bối không nên thất vọng. Linh giới dù sao vẫn là Linh giới, Đông hải chúng ta chỉ xếp hàng cuối ở Linh giới nhưng bất luận nồng độ linh khí hay là tài nguyên phong phú đều vượt xa Nhân giới." Lão giả nói tới đây, ánh mắt toát ra một tia đắc ý. "A, vậy Đông Hải này diện tích như thế nào?" Lâm Hiên rất nhanh khôi phục vẻ thong dong, lấy tay vuốt cằm trầm ngâm mở miệng. "Điều này... Vãn bối cũng không rõ ràng lắm, Có điều ta từng nghe qua một truyền thuyết." "Truyền thuyết?" Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ tò mò. "Không sai, nghe nói tại thời viễn cổ, Đông Hải từng có một vị đại năng tu sĩ Động Huyền Kỳ muốn xem tiểu giới của chúng ta rộng lớn đến thế nào. Vì thế người phi hành dọc theo hướng thái dương, kết quả bay hơn mười năm vẫn không có thấy điểm cuối của Đông hải..." Thanh âm thản nhiên của lão giả khiến trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hoảng sợ, nếu xét về tốc độ độn quang thì tu sĩ Động Huyền Kỳ phải nhanh hơn hắn gấp mấy lần. Liên tục bay hơn mười năm còn không thấy giới hạn của Đông Hải. Điều này… Nếu không phải lão giả không có lý do gì lừa gạt hắn, Lâm Hiên cơ hồ nghĩ là lão đang ba hoa. Nhân giới rộng lớn tới thế nào thì Lâm Hiên không rõ cụ thể nhưng cũng chỉ đến thế này là cùng. Nói cách khác, tiểu giới xếp hàng cuối trong Linh giới cũng có diện tích không hề kém Nhân giới chứ đừng nói là Thiên Vân thập nhị châu. Qua một lát sắc mặt Lâm Hiên mới dần dần bình phục. Thượng giới này rất đáng mong đợi! Nhưng rất nhanh hắn nghĩ tới một vấn đề, trên mặt lộ ra vài phần nghi hoặc: " Một khi Linh giới là từ mấy trăm tiểu giới tạo thành, như vậy giữa các tiểu giới có cách giới lực hay không?" "Đương nhiên là có, nhưng các tiểu giới vốn gần nhau nên cách giới lực nhỏ so với Nhân giới nhiều." Lão giả cung kính nói. "Như vậy, giữa các tiểu giới trong Linh giới không dễ dàng lui tới với nhau?" Lâm Hiên vội hỏi, hiện tại có chút lo lắng Nguyệt Nhi cùng tỷ tỷ lạc tới tiểu giới khác. "Điều này..." trên mặt lão giả lộ vẻ chần chừ, sau một lúc mới chậm rãi mở miệng : "Tuy rằng các tiểu giới tương đối độc lập nhưng dù sao đều là trong Linh giới, tự nhiên có thể lui tới với nhau. Có điều nghe nói phải thông qua Khóa giới Truyền Tống trận." "Khóa giới Truyền Tống trận?" "Đúng, là truyền tống trận dùng để di chuyển tại Linh giới. Tuy vậy vãn bối tu vị thấp kém, chỉ nghe được một chút đồn đãi, cụ thể ra sao thì không rõ." Lâm Hiên gật đầu yên tâm, khả năng rất cao là Nguyệt Nhi cùng tỷ tỷ cũng tới Đông Hải. Mà cho dù xui xẻo bị truyền đến tiểu giới khác, cũng còn cơ hội đi tìm hai nàng. "Đông Hải này..." Lâm Hiên đang muốn hỏi thêm một vấn đề thì đột nhiên nhướng mày, quay đầu sang bên trái. "Tiền bối, làm sao vậy?" Trên mặt lão giả lộ vẻ khẩn trương, thần thức Trúc Cơ Kỳ tu sĩ kém xa Lâm Hiên cả hàng ngàn dặm nên không rõ điều gì. "Phía trước có đấu pháp, một phương là Yêu tộc, một phương khác có khí tức... Ồ, khá giống với nhân tộc tu sĩ chúng ta nhưng lại có chút khác biệt." Lâm Hiên lấy tay vuốt trán, trên mặt lộ vẻ kỳ quái. "Khí tức tương tự cùng chúng ta? Chẳng lẽ là Hải tộc nhân" Lão giả sửng sốt, sau đó mở miệng thì thào. "Hải tộc, là thế nào?" Lâm Hiên nhíu mày: "Chẳng lẽ ở Linh giới, ngoài Nhân tộc chúng ta cùng Yêu tộc còn có chủng tộc khác tồn tại?" "Điều này vãn bối khó mà nói là bao nhiêu..." "Khó mà nói?" "Vâng, bởi vì vãn bối còn chưa qua những tiểu giới khác nên không hiểu lắm, còn riêng Đông hải chúng ta có tổng cộng ba thế lực lớn." "Ba thế lực lớn?" "Đúng, có thể nói thành là tam đại chủng tộc, Nhân tộc, Yêu tộc, cùng với Hải tộc. Nghiêm khắc mà nói thì Hải tộc chính là một chi nhánh của Nhân tộc chúng ta, chỉ có điều hiện tại bọn họ tự tách ra thành một chủng khác." Lão giả nói tới đây thì chầm chậm thở dài. Lúc này Lâm Hiên đã bị lão làm cho hứng thú: "Mau nói tiếp." "A..." Thấy trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ khác lạ, lão giả vội cười bồi: "Tiền bối, là như vậy. Nghe nói tại thời viễn cổ, tiểu giới này không phải hải dương mà là một lục địa, khi đó chỉ có Nhân tộc cùng Yêu tộc. Về sau Tu la Vương dẫn quỷ vật âm ty giới xâm lấn Linh giới chúng ta..." Nghe lời đối phương Lâm Hiên thở dài. Giai đoạn lịch sử này tại Nhân giới sớm đã chôn vùi. Chỉ có số ít tu tiên giả đỉnh phong mới từ thượng cổ điển tịch biết được một chút tin tức, không ngờ một gã trúc cơ nho nhỏ tại Linh giới... "Đông hải chúng ta không đáng nhắc trong các giới diện Linh giới, trong đại chiến cũng không mấy ảnh hưởng nhưng ai ngờ thời khắc Tu la Vương ngã xuống, quỷ vật binh bại, Thiên Sát Minh Vương lại dẫn tàn binh bại tướng chạy tới chỗ này. Mà sau đó, truy binh chen chúc kéo tới. Nghe nói đầu lĩnh là một trong tam đại Tán tiên Linh giới chúng ta, tu vị kinh thiên động địa. Nhưng Thiên Sát Minh Vương cũng không phải quả thị mềm mặc cho người ta nắn bóp, hai người đấu pháp đánh cho trời đất đen kịt, toàn bộ Đông hải bị chấn động, lục địa sụp đổ, mặt đất như tan ra. Nước từ các dòng sông ngầm chảy lên hình thành vô số hồ nước, cuối cùng trải qua mấy trăm vạn năm địa chất biến thiên, các hồ nước mở rộng rồi hòa thành một thể, cuối cùng trở thành đại dương hiện tại." Lâm Hiên bất động thanh sắc nhưng trong lòng như có sóng dữ cuồn cuộn. Đông Hải này rộng lớn như thế mà hai người đấu pháp cơ hồ đem nó phá hủy. Tu tiên giả vốn có thực lực di sơn đảo hải nhưng so với uy lực hủy thiên diệt địa vừa nghe thì không đáng nhắc tới. Mà hai người chỉ là cấp Tán tiên. Vậy không biết thực lực Chân tiên cùng Tu La Vương cường đại đến độ nào! Trong lòng nghĩ ngợi, hắn lại hỏi một câu: "Thì ra là thế, nhưng ngươi còn chưa nói lai lịch Hải tộc ." "Tiền bối, khi đó tiểu giới này bị hai đại năng tồn tại đảo lộn. Chướng khí mù mịt, địa hình địa mạo hoàn toàn phá vỡ. Tu sĩ chúng ta thì không nói nhưng còn phàm nhân, đối mặt hoàn cảnh biến dị thì khó mà sinh tồn, gần một nửa diện tích đại lục trực tiếp bị hủy đi. Tiền bối cũng rõ, tuy trong mắt tu sĩ chúng ta thì một gã phàm nhân chẳng khác một con kiến, nhưng không thể để mấy trăm tỷ phàm nhân tùy ý chết đi. Lúc đó các vị tiền bối có tu vị cực mạnh hợp tác cùng các trận pháp sư, mở ra thành thị dưới đáy biển. Chung quanh thiết lập trận pháp tị nước, như vậy phàm nhân có thể tại sống đáy biển..." Lâm Hiên nghe thì trợn mắt há mồm, hắn hiểu biết uyên bác cùng thần thông vượt xa lão giả trước mắt, nhưng đúng là sự tình nơi Linh giới thật không thể dùng lẽ thường nghiền ngẫm. Lập nên thành thị tại đáy biển, an trí trên trăm tỷ phàm nhân. Để tạo nơi sinh tồn bọn họ mà chung quanh thành thị thiết lập cấm chế tránh nước. Ở Nhân giới, điều này dù chỉ nghe đồn cũng là thiên phương dạ đàm. Không nói đến sự phức tạp của cấm chế, chỉ là tiêu hao tài liệu cùng tinh thạch đã nhiều như sao trên trời, đủ để so với tài nguyên của cả Nhân giới. Chỉ có Linh giới mới có tài nguyên phong phú như vậy. Cũng chỉ có Linh giới mới có trận pháp cùng thủ đoạn nghịch thiên như vậy! "Chẳng lẽ những phàm nhân ở dưới biển về sau chính là Hải tộc?" Lâm Hiên có chút suy nghĩ mở miệng. "Tiền bối quả nhiên thông hiểu. Không sai, lúc ban đầu chỉ là an trí những phàm nhân sống tại đáy biển mà thôi. Nhưng trên trăm vạn qua đi, những phàm nhân đó chậm rãi tiến hóa, dần dần thích ứng trong hoàn cảnh trong hải dương bao la, có thể tự do tới lui tuần tra trong hải vực, hô hấp giống như cá tôm, không biết từ khi nào bọn họ không còn nhận mình là Nhân tộc mà tự xưng là Hải tộc." "A, vậy tu tiên giả các ngươi mặc kệ không quản sao?" Lâm Hiên chậm rãi nói, kỳ thật hắn trong lòng đã đoán được kết quả. "Quản? Đương nhiên chúng ta muốn quản." Trên mặt lão giả lại lộ nụ cười khổ: "Nhưng khi đó, Hải tộc đã thoát ly khỏi sự khống chế của chúng ta. Trên trăm vạn qua cũng sinh ra rất nhiều tu sĩ giống chúng ta, thực lực không kém hơn Nhân tộc ở trên đất bằng. Nghe nói lúc ấy song phương bạo phát một hồi đại chiến, lại huy động tới hơn một trăm ngàn vạn chiến sĩ phàm nhân chém giết tại mặt biển, mà tu tiên giả song phương thì đấu pháp trên bầu trời. Máu chảy thành sông, vô số hải vực đều bị máu nhuộm thành màu đỏ. Đại chiến trước sau giằng co trên trăm năm, chúng ta tuy chiếm được chút thượng phong nhưng Hải tộc quả thật đủ lông đủ cánh, đánh tiếp cuối cùng chỉ lưỡng bại câu thương. Ngược lại để cho Yêu tộc chiếm được tiện nghi. Vì thế song phương ký kết minh ước, cuối cùng Đông hải biến thành tam tộc thế chân vạc như ngày nay." "Thì ra là như vậy." Lâm Hiên bất động thanh sắc gật đầu hỏi tiếp: "Hiện quan hệ của tam đại thế lực như thế nào?" "Điều này khó mà nói, thường thì hòa thuận nhưng đôi khi sẽ bạo phát đại chiến, mấu chốt là xem lợi ích cùng thực lực. Có điều hiện tại quan hệ của Nhân tộc chúng ta cùng Hải tộc coi như không tồi, dù sao mấy trăm vạn năm cũng có cùng tổ tiên." Lão giả chậm rãi nói. "Ừm." Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ vừa lòng có điều sau đó lại cười rộ lên, liếc mắt nhìn lão giả: "Các hạ là Trúc Cơ Kỳ sao hiểu biết uyên bác như thế..." Đương nhiên Lâm Hiên tin tưởng, tu vị của tiểu tu tiên giả tuyệt không thể lừa gạt thần thức của hắn. "Điều này..." Lão giả lại ngượng ngùng gãi đầu, sau đó trên mặt lộ vẻ lạc tịch : "Không dấu tiền bối, kỳ thật tiểu lão nhân sinh ra trong một gia tộc tu tiên, hơn nữa tư chất rất tốt. Lúc xưa thúc tổ từng nói, nếu ta cố gắng cùng một chút cơ duyên xảo hợp có thể ngưng kết Nguyên Anh, cho nên từ đầu ta được xem là tinh anh đệ tử..." "Vậy sao.." Lâm Hiên không nhịn được ngắt lời. "Ai, hết thảy đều là tiểu lão nhân mình tự gây nghiệt. Tuy rằng tư chất không tồi nhưng ta không chăm chỉ tu luyện, ngược lại là thích đọc nhiều điển thư, cho nên luận về hiểu biết uyên bác thì tiểu lão nhân tự hỏi mình không kém một số tu sĩ cấp cao, nhưng vì thế ta cũng chậm trễ tu hành, cuối cùng từ tinh anh đệ tử bị gia tộc xem là phế vật, về sau ta đành làm tán tu." "Thế sao, nhưng ta thấy hiện tại các hạ đang sát yêu lấy đan rất tích cực " "Khiến tiền bối chê cười, sau khi ta rời gia tộc cũng là tiêu dao khoái hoạt, nhưng tuế nguyệt không buông tha con người. Năm nay tiểu lão nhân đã một trăm tám mươi tuổi, tuy học được một chút thuật dưỡng sinh nhưng là nhiều nhất chỉ sống thêm hai ba mươi năm." "Nói như vậy, ngươi giết yêu lấy đan là vì..." Lâm Hiên nhìn thoáng qua lão giả Trúc Cơ hậu kỳ rồi trầm ngâm nói. Tuy rằng thọ nguyên của lão không nhiều theo lý vẫn có khả năng tiến nhập Ngưng Đan Kỳ. "Không sai, vãn bối còn chưa muốn chết" Lão giả thở dài, đáng tiếc lão tỉnh ngộ quá muộn. Lâm Hiên gật đầu, không tiếp tục đề tài này nữa: "Đi thôi, ta muốn xem Hải tộc một chút." Tuy là từ Nhân tộc tiến hóa mà thành nhưng dù sao hiện tại đã thành nhất tộc, khẳng định Hải tộc cũng có tu luyện hệ thống riêng, Lâm Hiên muốn xem rốt cuộc tu sĩ bọn họ là bộ dáng gì. "Tiền bối, điều này không ổn, tuy nói quan hệ giữa chúng ta cùng Hải tộc hòa thuận, nhưng tại nơi không người giết người cướp bảo cũng là bình thường, sự tình lỗ mãng như vậy..." "Yên tâm, đối phương chỉ là Trúc Cơ. Có lão phu ở đây, chẳng lẽ còn sợ bọn họ làm gì ngươi sao." Thanh âm Lâm Hiên mang theo vài phần uy nghiêm. Nghe nói đối phương cũng là Trúc Cơ thì lão giả nhẹ nhàng thở ra. Tuy không muốn nhưng cũng không dám trái lời vị tiền bối này, liền đánh ra một đạo pháp quyết khống chế pháp bàn cuối đuôi thuyền. Ông một tiếng truyền vào tai, toàn linh thuyền chợt lóe quang hoa, đổi hướng bắn nhanh sang trái mà đi. Tốc độ tương đương với tu tiên giả Ngưng Đan trung kỳ, hơn trăm dặm rất nhanh đã tới. Chỉ thấy phía trước linh quang chợt hiện, tiếng bạo liệt bùm bùm không ngừng truyền vào bên tai. Trước mắt hiện ra hai nam một nữ đang đại chiến với một Hải thú Chương Ngư. "Đây là Hải tộc?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]