Thanh âm trầm đục truyền vào tai, không ngờ công kích không chút tác dụng.
"Không có khả năng!"
Lâm Hiên thất sắc, uy lực một kích này không hề kém Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ dốc hết toàn lực. Cho dù là một ngọn tiểu sơn cũng dễ dàng bị bổ làm hai nửa. Nhưng trên Truyền Tống trận này ngay cả một vết trầy cũng không có.
Lúc này hào quang trắng sáng lên, một thân ảnh mơ hồ xuất hiện.
Không biết người tới thân phận như thế nào, Lâm Hiên tạm thời dừng công kích.
Thanh âm ông ông dần dần ngừng lại, vầng sáng cũng ảm đạm đi.
Một thân ảnh quen thuộc hiện ra khiến Lâm Hiên tức khắc trừng lớn hai mắt, không ngờ lại gặp hắn ở chỗ này.
Khách không mời kia nhìn qua niên kỷ chừng hơn hai mươi, dung mạo anh tuấn môi đỏ răng trắng, mặt như ngọc. Chỉ có điều trang phục đã bị rách vài chỗ, bộ dáng nhìn qua có vẻ chật vật.
Lúc này trước người đối phương có một tấm thuẫn bài cỡ bàn tay đang lơ lửng, phóng xuất ra một tầng hắc quang mờ ảo.
Bảo vật phòng ngự đỉnh cấp, chứng tỏ tâm tính người này vô cùng cẩn thận.
Điền Tiểu Kiếm!
Sao hắn ở chỗ này? Nhớ rõ lần trước tại Vân Lĩnh Sơn, tu vị Điền Tiểu Kiếm chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ. Sao hắn cũng tiến giai tới Ly hợp?
Trên mặt Lâm Hiên tràn đầy vẻ không thể tin nổi mà Điền Tiểu Kiếm cũng há to miệng!
Hắn đang nhìn lầm chăng? Không thể tưởng tượng nổi đối phương cũng tiến giai Ly hợp.
Điền Tiểu Kiếm cảm thấy miệng lưỡi đắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-luyen-thanh-tien/1783344/chuong-492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.