Tròng mắt Lâm Hiên hơi co lại. Đối mặt quỷ vật Ly hợp trung kỳ, hắn không tin tưởng vào Ô Kim Long Giáp Thuẫn nên thân hình lóe lên thi triển Cửu Thiên Vi Bộ. Có điều tốc độ lợi trảo còn nhanh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, lúc này nó đột nhiên gia tốc thêm. Bùng một tiếng quỷ trảo đã đánh lên màn sáng kim sắc. Thanh âm thanh thúy truyền vào tai, màn sáng nhanh chóng ảm đạm xuống. Nơi ngực Lâm Hiên như bị sét đánh, vội đem Cửu Thiên Linh Thuẫn mở ra nhưng vẫn không thể ngăn trở. Song vào sát na cuối cùng trên thân hắn hiện lên một tầng hắc quang. Oanh một tiếng thân hình Lâm Hiên đã bị đánh bay xa ra. "Ồ?" Ác quỷ nhìn nhìn đôi lợi trảo, trên khuôn mặt dữ tợn tràn đầy vẻ kinh ngạc, đừng nói là tu sĩ Nguyên Anh kỳ mà dù là lão quái vật Ly Hợp kỳ đón đỡ một kích này chắc chắn thân thể sẽ bị hủy, không ngờ đối phương lại có vẻ như vô sự. Bên kia Lâm Hiên bay thẳng ra hơn trăm trượng rốt cục mới ổn đinh thân hình, khí huyết nơi lồng ngực cuồn cuộn, cổ họng ngòn ngọt, bên khóe miệng rỉ ra vệt máu đỏ thẫm. Nguy hiểm thật! Nếu không phải hắn tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên quyết khiến thân thể cứng rắn như yêu tộc cùng cấp, mà kịp đem Bích Diễm Kỳ Lân Giáp hộ thể thì đã ngã xuống. Thần thông của quỷ vật này rõ ràng ở cảnh giới Ly hợp trung kỳ, quả nhiên không dễ đối phó. Vừa trải qua thời khắc sinh tử, nói không sợ hãi là gạt người nhưng Nguyệt nhi vẫn còn ở trong nên Lâm Hiên nhất quyết không lui. Tay áo hắn phất một cái, Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn như cá bơi ra xoay quanh thân thể. Hắn lại rung tay đem Thanh Hỏa Kiếm cùng Tử Tiên Lan tế ra, chỉ thấy linh quang phun vân nhả vụ, hai bảo vật lơ lửng trước người. Lâm Hiên còn chuẩn bị tế ra những bảo vật khác thì Lệ quỷ tám mắt kia đã mở to miệng phun ra một bảo vật cổ quái, là một sợi xiềng xích hắc ảo phía đầu có một quả thiết cầu cực lớn bề ngoài chi chít gai nhọn, nhìn qua như có phần giống Lưu Tinh Chùy nơi thế tục. Lâm Hiên hít và một hơi, toàn thân nổi thanh quang như ngọc lưu ly, Bích Diễm Kỳ Lân Giáp không chỉ có năng lực phòng ngự mà cũng có tác dụng hỗ trợ pháp lực thần thông. Cổ tay hắn cuốn một cái, Bích Huyễn U Hỏa cũng theo đó mà hiển hiện. "Dừng tay!" Lâm Hiên đang chuẩn bị bắn qua đối phương thì đúng lúc này một thanh âm trong trẻo truyền vào tai, sau đó một đạo kinh hồng nho nhỏ xuất hiện. Quang hoa tản đi lộ ra một thiếu nữ mỹ miều mắt mày như vẽ chỉ có điều cao chưa tới một tấc. Không cần phải nói tự nhiên là Tiểu Đào! "Hai người các ngươi là ăn no rỗi việc phỏng, tiểu thư đang kết anh đến lúc khẩn yếu mà người một nhà như các ngươi lại ở đây tự giết lẫn nhau?" Trên mặt Tiểu Đào tràn đầy sắc giận dữ, hai tay chống nạnh quát to. Chân mày Lâm Hiên nhíu lại dừng tay, hắn không so đo cùng Tiểu Đào làm gì mà lại lộ vẻ đăm chiêu. Theo lời nàng thì hắn với quỉ vật kia là người một nhà sao? Ánh mắt Lâm Hiên chuyển qua. Chỉ thấy đối mặt với sự chỉ trích của Tiểu Đào, thần tình lệ quỷ hung ác đầy vẻ sợ hãi, giống gia nô đang hứng chịu cơn giận của chủ nhân vậy. Sau đó nó mở to miệng quang quác kêu một hồi song Lâm Hiên nghe thì không hiểu, có lẽ là ngôn ngữ Âm Ti giới. "Là ngươi động thủ trước?" Tiểu Đào xoay người sang dùng ánh mắt bất thiện nhìn sang Lâm Hiên. Không ngờ tên quỉ vật kia lại dám đổi trắng thay đen, Lâm Hiên trừng mắt liếc sang nó nhưng cũng không cần so đo làm gì. "Tiểu Đào, ta tới hỏi ngươi Nguyệt nhi thế nào rồi, vẫn thuận lợi chăng?" "Tại sao ta phải nói cho tên A Trư nhà ngươi." Lâm Hiên nghẹn họng nói không nên lời sau đó vẻ mặt âm trầm xuống, một lát sau phát ra thanh âm lành lạnh: "Tiểu Đào, ta chỉ hỏi ngươi một câu, rốt cuộc Nguyệt nhi hiện thế nào?" Thanh âm Lâm Hiên không lớn nhưng chẳng biết sao Tiểu Đào cảm thấy lạnh cả người đồng thời cũng cảm giác được sự lo lắng trong lời nói của hắn. Nha đầu này vốn là do tiên phủ kỳ trân sau khi thông linh sinh ra. Ngoài chân tiên thì dù là đại cao thủ cảnh giới Độ Kiếp hậu kỳ, Linh giới yêu vương gì đó Tiểu Đào cũng không sợ. Chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh, đối với nàng mà nói quả thực như là con kiến hôi. Có điều không hiểu sao, dường như theo tiềm thức nàng đột nhiên lại sợ hãi tiểu tử này. Song lúc này ánh mắt của nàng nhìn phía Lâm Hiên cũng trở nên ôn nhu hơn rất nhiều, thâm tình của gã A trư này đối với tiểu thư thật khiến người cảm động. "Ngươi yên tâm, tiểu thư không có việc gì mà là sắp sửa kết thành nguyên anh." "Cái gì, ngươi là nói Nguyệt nhi sắp kết thành nguyên anh sao?" Lâm Hiên kinh ngạc sau đó trên mặt lộ vẻ mừng rỡ. "Không sai" Tiểu Đào nhẹ gật đầu, mắt mày cũng lộ vẻ vui mừng, tuy tu vị thần thông tiểu thư hiện còn kém xa năm đó nhưng tin tưởng một ngày nào đó. "Đúng rồi, gã này là ai, ngươi vừa mới nói hắn là người một nhà?" Ánh mắt Lâm Hiên chuyển qua quỷ vật to lớn kia, vừa mới giao thủ một hiệp mà Lâm Hiên đã ăn đau khổ không nhỏ. "Không sai, tiểu thư khi kết anh thì sinh ra âm khí nồng đậm vô cùng, có thể đem không gian uốn khúc đưa tới một ác quỷ Âm ti giới làm hộ vệ." "Thì ra là thế." Nghe Tiểu Đào giải thích trong lòng Lâm Hiên thầm kêu khổ, lần này đúng là nước lớn làm lụt miếu long vương, nguyên lai quỷ vật này tới để bảo vệ Nguyệt Nhi kết anh không bị quấy nhiễu. Hắn muốn tới xem nàng như thế nào, không bị nó ngộ nhận là là địch nhân. May mắn Tiểu Đào tới kịp thời nếu không trận này đánh thật oan uổng. Đối mặt quỷ vật Ly hợp trung kỳ, Lâm Hiên có giở hết thần thông thì hy vọng thắng lợi cũng không cao. "Sau này hắn có thể ở lại Nhân giới không?" Lâm Hiên lấy tay vuốt trán, trong mắt hiện một tia giảo hoạt. Hắn với Nguyệt Nhi vốn là một, nếu có quỉ vật này giúp sức cộng thêm với Thiên Nhai Hải Các, muốn diệt sát Vạn Phật Tông chẳng phải dễ dàng sao. Tiểu Đào đương nhiên không biết Lâm Hiên đang nghĩ gì, lắc đầu nói: "Không được, hắn vốn do âm phong của tiểu thư tạo thành mà tới, một khi tiểu thư đại thành nguyên anh thì sẽ trở lại Âm ti giới" "Vì sao?" Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ khó hiểu:" Hiện tại không phải hắn đang ở Nhân Giới sao, nếu sau này không có âm phong của Nguyệt nhi thì hắn về Âm ti giới kiểu gì?" "Ngươi hỏi ta thì ta đi hỏi ai đây, chuyện này liên quan đến phép tắc thiên địa, phần lớn ký ức của ta cũng đang bị phong ấn!" Tiểu Đào tức giận nói. "Ừm, ta đi xem Nguyệt nhi thế nào." Lâm Hiên vừa nói vừa hóa thành một đạo kinh hồng bay vụt vào trong sơn cốc. Lệ quỉ thấy thế thì không ngăn trở, là quỷ vật Ly Hợp trung kỳ thì linh trí của nó đã ngang với Nhân tộc, nghe hai người đàm thoại đương nhiên biết thiếu niên kỳ lạ này là bạn không phải địch. Có điều trên khuôn mặt Tiểu Đào lại biến sắc thoáng lắc người đuổi theo:"Ngươi muốn cản ta?" Lâm Hiên vừa mới tiến vào sơn cốc đã bị Tiểu Đào ngăn lại. "A Trư, ngươi hiện tại không thể đi gặp tiểu thư." "Vì sao?" Trên người Lâm Hiên ẩn hiện thanh quang, nếu nha đầu này không đưa lý do hợp lý thì hắn nhất định sẽ xông vào. "Hừ, ngươi là thực không biết hay là giả bộ hồ đồ. Sau khi tiểu thư đại thành Nguyên Anh thì sẽ có thân thể. Ngươi là nam tử muốn chạy tới làm gì, định chiếm tiện nghi của tiểu thư nhà ta sao?" Tiểu Đào có vẻ tức giận thở phì phì mở miệng. "Ài" Lâm Hiên nghe xong ngượng ngùng gãi đầu, vừa mới trọng tổ thành thân thể tự nhiên sẽ không mặc trang phục. Thật là… "Nếu là như thế, phiền ngươi lo cho nàng vậy, ta nên đi ra ngoài." "Hừ, thế ngươi còn muốn sao nữa." Lâm Hiên đương nhiên không thể mặt dày mày dạn tiếp tục ở đây, tuy lo lắng song hắn cũng đành trở thân bay ra ngoài. Lệ quỷ đáng sợ kia vẫn hộ pháp trước khẩu cốc. Có Ly hợp trung kỳ quỉ vật hộ vệ, ở chỗ này cũng bất quá chỉ là vẽ rắn thêm chân, Lâm Hiên chần chừ chốc lát rồi bay về phía xa. Lúc này tại tổng đàn Bái Hiên Các, song phương đang đánh đến hừng hực khí thế. Chỉ thấy pháp bảo tung hoành cùng linh quang bắn ra tứ tán. Nhân số tu sĩ Huyết Ảnh Tông khi trước vốn vượt Bái Hiên Các. Có tu la thần huyết cải biến thiên địa phép tắc. Hiện tại tất cả pháp thể tu sĩ đều biến thành cương thi. Cương thi sau khi thông linh thì cần thời gian tu luyện mới có thể hồi phục cảnh giới của tu sĩ khi xưa. Nhưng đám cương thi này lại có thực lực tương ứng với khi còn sống, may là trong tay bọn chúng không có pháp khí nếu không đại chiến sẽ ác liệt vô cùng. Cũng may hai Nguyên Anh kỳ lão quái của Huyết Ảnh Tông đã bị Lâm Hiên hủy đi pháp thể nếu không đám cương thi còn mạnh hơn nhiều. Hiện tại cương thi xuất hiện sâu trong tổng đàn nên trận pháp không có tác dụng. Đôi mi thanh tú của Lục Doanh Nhi khẽ nhíu, đáng tiếc chưa kịp tế luyện mười Nguyên Anh kỳ khôi lỗi kia nhận chủ. Nếu không sao lại bị động đến thế này. Tuy có Xuyên Sơn Giáp cùng Thi Ma là hai quái vật vô cùng lợi hại nhưng một tên thì khờ một thì ngốc, đối phó một hai cao thủ thì còn hữu dụng chứ trong quần ẩu thế này thì rất khó điều khiển, mà nàng vốn chỉ là Ngưng Đan kỳ tu sĩ nên thần thức cũng không mạnh. Lục Doanh Nhi thở dài nghĩ đến Lâm Hiên, song nàng biết sự tình Nguyệt nhi tiểu thư Kết Anh mới là đại sự bậc nhất với thiếu gia. Lục Doanh Nhi nhíu mày đang còn tư lự thì Lâm Hiên lại xuất hiện ở trong tầm mắt. "Thiếu gia!" Thiếu nữ uyển chuyển khẽ chào trên mặt lộ ra vẻ hổ thẹn, Lâm Hiên khoát tay áo: "Được rồi, Doanh Nhi." Cương thi tuy nhiều nhưng Lâm Hiên sao thèm để trong mắt, hắn phất tay áo một cái bắn ra tới gần trăm đạo kiếm khí dài cả tấc. "Phân!" Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết, những kiếm khí kia lóe lên rồi mỗi đạo lập tức tách ra làm ba, trước mắt xuất hiện hơn ba trăm tiểu kiếm, đương nhiên màu sắc nhạt đi khá nhiều. Chỉ thấy hai tay Lâm Hiên tiếp tục bay múa như hồ điệp xuyên hoa, liên tiếp đánh ra các đạo pháp quyết. Ba hóa thành chín, lúc này số lượng kiếm khí đã gần ngàn. Tuy chỉ dài hơn tấc song tập trung cùng một chỗ, thanh thế cực kỳ kinh người. "Đi!" Lâm Hiên duỗi ngón tay điểm ra một chỉ. Hàng vạn kiếm khí lóe lên, thế như vạn tên cùng phát lập tức tỏa ra bốn phía. Tuy kiếm quang phân hoá khiến uy lực giảm đi rất nhiều nhưng đối với quỷ vật đẳng cấp thấp này thì thừa sức. Chỉ thấy thi huyết đầy trời, nơi nơi đều là ngũ sắc kiếm khí, tiếng xé gió truyền vào tai, có cương thi thì bị đâm xuyên qua đầu còn có tên bị kiếm khí xẻ ra làm hai nửa. "Trưởng lão hiển lộ thần uy!" Thanh âm bái phục của chúng tu sĩ truyền vào tai. Lâm Hiên vừa ra tay đã khiến cường địch tan thành mây khói, thần thông thế này khiến đám tu sĩ kính nể vô hạn. Cương thi đã bị diệt toàn bộ, lần này chúng tu sĩ sẽ không giẫm lên vết xe đổ đều bắn ra các hỏa cầu nhỏ đốt đám cương thi thành tro bụi. "Đa tạ thiếu gia tương trợ." "Khách khí như vậy làm gì. Doanh nhi, ngươi phân phó tất cả mọi người về động phủ, không cho phép tùy tiện đi lại cũng không được nghị luận lung tung về dị tượng." Lâm Hiên nhàn nhạt mở miệng. "Dạ, tiểu tỳ hiểu, thiếu gia còn phân phó gì không?" Lục Doanh Nhi cung kính nói. "Không, à đúng rồi, tạm thời cho ta mượn động phủ của ngươi." "Mượn động phủ của tiểu tỳ?" Lục Doanh Nhi ngẩn ngơ trên mặt có chút cổ quái. "Không sai." Lâm Hiên nhẹ gật đầu mà không chú ý tới vẻ dị sắc của nàng. "Ha ha, thiếu gia khách khí, xin mời người." Lục Doanh Nhi dẫn đường đưa hắn về động phủ. Trong này bài trí cổ nhã mà ấm áp nhưng Lâm Hiên không để ý lắm, trực tiếp tới phòng luyện công: "Được rồi Doanh nhi, ngươi ra ngoài đi!" "Dạ." Thần sắc Lục Doanh Nhi đang phớt hồng bỗng có chút thất vọng rồi rất nhanh lại khôi phục như thường, nàng thi lễ một cái rồi cung kính lui ra. Lâm Hiên khoanh chân ngồi, từ trong lòng lấy ra một cái bình ngọc. Nắp bình vừa mở lập tức có hương dược thần thanh khí sảng phiêu tán ra, hắn đổ ra vài viên dược hoàn màu xanh biếc. Đây là linh đan chữa thương tốt nhất, Lâm Hiên đem nuốt rồi hai tay bấm niệm pháp quyết bắt đầu luyện hóa dược lực. Một kích của lệ quỷ Ly Hợp kỳ khiến Lâm Hiên bị thương không nhẹ. Thời gian chậm rãi trôi qua, không biết bao lâu hắn chậm rãi mở mắt ra. Hiện tại khí sắc của hắn đã tốt lên rất nhiều, thương thế tuy chưa hoàn toàn khôi phục nhưng đã không còn đáng ngại. "Hô!" Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên chân mày vừa động hóa thành một đạo kinh hồng bay ngoài động phủ. Chỉ thấy phía xa là cảnh sắc mỹ lệ ánh vào trong tầm mắt. Bầu trời đã khôi phục vẻ trong xanh, âm phong quỷ khí sớm đã biến mất mà mây đen cũng đã tản ra, ánh dương ôn hòa tiếp tục chiếu rọi xuống mặt đất. Nhìn thấy cảnh này trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ vui mừng, dị tượng biến mất chẳng lẽ Nguyệt nhi đã kết anh thành công? Nghĩ tới đây cảm xúc trong lòng hắn trào dâng, toàn thân linh quang chợt lóe hướng sơn cốc kia bay đi. Chớp mắt là đến, quả nhiên Lệ quỷ ly hợp trung kỳ đã biến mất. Lâm Hiên đang muốn bay vụt vào, đột nhiên một loạt tiếng nổ như sấm sét giữa trời quang truyền vào trong tai. Sau đó trên đỉnh đầu lần nữa hiện ra một đám mây cực lớn, có điều không phải là màu đen mà là ngũ sắc cực kỳ mỹ lệ. Dị tượng tiếp tục xuất hiện khiến linh khí ở chung quanh một lần nữa trở nên hỗn loạn, vô số quang cầu ngũ sắc cỡ nắm tay hiển hiện sau đó chậm rãi thẩm thấu vào trong đám mây kia. Một khúc tiên nhạc thánh thót từ bên trong truyền ra. Đương nhiên đám tu sĩ Bái Hiên Các lại một phen kinh động, tại tòa sơn phong hùng vĩ có hai vị thiếu nữ xinh đẹp đang lơ lửng giữa không trung. "Doanh nhi tỷ tỷ, đây quả thật là thiêu triệu kết anh sao, sao lại khác với trong cổ tịch miêu tả vậy?" Vũ Vân Nhi chậm rãi mở miệng chăm chú nhìn vào đám mây ngũ sắc xa xa, gương mặt thanh tú có vẻ kinh hãi. "Tỷ cũng không rõ." Lục Doanh Nhi lắc đầu cười khổ. Chẳng lẽ Nguyệt nhi tiểu thư không phải là âm hồn bình thường mà là người có lai lịch rất lớn? Lục Doanh Nhi vốn rất thông tuệ, đã nghĩ ra điều này song rất nhanh nàng lắc lắc đầu. Việc này vốn không nên tìm hiểu sâu, chỉ cần làm cho tốt bổn phận của mình là được. Về phần tu sĩ Bái Hiên Các cũng có nhiều suy đoán song Các chủ đã nghiêm khắc hạ cấm lệnh, bọn họ không dám nghị luận lung mà chỉ có thể mở to mắt nhìn về phía dị tượng nơi sơn cốc. Theo thời gian trôi qua đám mây ngũ sắc cuồn cuộn không thôi cùng thanh âm ầm ầm truyền vào tai, nương theo tiên nhạc êm tai mờ ảo là ánh sáng ngũ sắc như ngọc chiếu rọi một vùng, nhìn qua vô cùng mỹ lệ. Sau đó trong đám mây bay các thiếu nữ mặt mày như họa ở giữa không trung nhẹ nhàng bay múa. Từng người từng người có thể nói là tuyệt sắc nhân gian nhưng nhìn kỹ thì có điểm khác nhân tộc. Trên trán bọn họ có một cái sừng nhọn nho nhỏ, tròng mắt lại màu huyết quang, sau lưng còn có cái đuôi khá dài. Rất rõ ràng những thiếu nữ này đều là Âm ti quỷ vật song không phải là thực thể, chỉ là hư ảnh do linh lực hội tụ thành mà thôi. Lâm Hiên cũng coi như kiến thức uyên bác mà thiên triệu Nguyệt nhi kết anh khiến hắn thật mở rộng tầm mắt. *** Cách nơi đây hai vạn dặm, trong một sơn cốc hoang vu có ba gã tu sĩ đang mật đàm. Bên trái là một lão giả tóc trắng và một mỹ phụ vận cung trang xanh biếc. Người bên phải khoảng tứ tuần vận nho bào để râu ba chòm dung mạo vô cùng nho nhã. Không ngờ chính là Hạo Thiên quỷ đế từng trốn thoát trong tay Xuân Ky. Hơn mười năm không thấy, tu vị của Hạo Thiên cũng tăng không ít đã tiến giai đến Nguyên Anh trung kỳ. Dựa vào tâm cơ thâm trầm hiện tại lão đã phong sinh thủy khởi. Lúc này đây đang phụng mệnh Đại trưởng lão bí mật gặp gỡ tu sĩ Ngô gia. Tổ tiên Ngô gia này chính là tục gia đệ tử của Vạn Phật Tông, trăm ngàn năm qua nhất lòng phụ thuộc nên được chủ trì Vạn Phật Tông coi trọng. Lần này bọn họ đại diện cho Vạn Phật Tông đến thương thuyết cùng Lệ Hồn Cốc. Lại nói từ sau dị biến Hiên Viên thành, tất cả thế lực lớn đã bắt đầu thực hiện chiến lược hợp tung liên hoành (1). Vạn Phật Tông trở mặt cùng Thiên Nhai Hải Các. Do không muốn để đối phương phát hiện nên không phái trưởng lão mà sai Ngô gia bí mật tiếp xúc. Tuy nhiên chỉ là ban đầu nhưng song phương đang đấu võ mồm, dò la điểm mấu chốt của đối phương. "Hạo Thiên đạo hữu, ý tứ chủ trì ta đã chuyển đạt, không biết..." Lời của lão giả tóc trắng còn chưa dứt đột nhiên cứng họng, chỉ thấy xa xa bầu trời đột nhiên hiện ra một tầng linh quang ngũ sắc. Dị tượng do Nguyệt nhi kết anh sinh ra thật sự quá lớn, Bái Hiên Các mặc dù đã mở ra hộ phái đại trận nhưng không thể che được, dù ngoài hai vạn dặm vẫn có thể cảm nhận được một chút. Tuy không rõ ràng song sắc mặt ba lão quái vật lại khẩn trương. "Nơi kia linh quang ngũ sắc ngút trời, chẳng lẽ là có dị bảo xuất thế sao?" Cung trang mỹ phụ thì thào mở miệng. Trên mặt lão giả tóc trắng cũng lộ vẻ tham lam, chỉ có Hạo Thiên Quỷ Đế tâm cơ thâm trầm vô cùng, trong mắt ánh lên dị quang không hiểu trong lòng đang thầm tính cái gì. Ba người trầm tư ngẩng đầu nhìn về phương xa, theo thời gian dị tượng phát ra ngày càng rõ ràng. "Có lẽ thực sự có dị bảo xuất thế, khoảng cách cũng không xa, chúng ta nên tới xem thử." Qua hơn nửa tuần trà rốt cục lão giả tóc trắng nhịn không được mở miệng. Cung trang mỹ phụ vốn cùng đi với lão nên không có dị nghị. "Được." Hạo Thiên gật nhẹ đầu, trên mặt không kinh không hỉ. Ba người liếc nhau, toàn thân lão giả tóc trắng quay tít một vòng phát ra một tầng hồng quang hướng chân trời bay đi. Hạo Thiên cùng cung trang mỹ phụ cũng thi triển thần thông bay theo. *** Lúc này ở tổng đàn Bái Hiên Các, trong đám mây ngũ sắc đột nhiên phát ra một đạo sáng kim sắc rộng chừng hơn mười trượng, thanh thế cường hãn mà mặt ngoài có phù văn lập loè lưu chuyển. Lâm Hiên có vẻ lo lắng liếc qua Tiểu Đào, thấy nha đầu kia vẫn bình tĩnh thì hắn cũng yên tâm. Cột sáng kia chiếu vào sơn cốc hình như lại hấp thu, sau một tuần trà dần dần tiêu tán mà tầng mây ngũ sắc cũng tan thành hư vô, bầu trời cũng khôi phục vẻ trong xanh vắng lặng. Lúc này từ sơn cốc bay ra một mùi hương kỳ lạ, rất khác hương hoa mà cũng không giống mùi hương đan dược. Lâm Hiên tuy không nhận ra nhưng thân thể vô cùng thoải mái. Hắn hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra say mê. Không cần phải nói, tiểu nha đầu đã kết thành nguyên anh. Trên mặt Tiểu Đào cũng hiện vẻ vô cùng mừng rỡ đưa ngọc thủ vuốt ngực, Theo lý sau khi tiểu thư dung hợp Tu La thần huyết thành công thì kết anh sẽ không có trở ngại. Có điều sau khi người chuyển thế thì những chân tiên đáng giận kia đã cải biến thiên địa phép tắc, nếu nàng không lo lắng cho tiểu thư nhất định là gạt người. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Tiểu nha đầu hóa thành một đạo kinh hồng bay trong sơn cốc, Lâm Hiên đang còn chần chờ thì đột nhiên dị biến xảy ra. Khi trước sơn cốc đã bị âm phong bị hủy hoại không ít mà lúc này đá vụn như mưa rào rào rơi xuống. Cả tòa sơn phong như sắp sụp xuống, rất nhanh lại có một đạo kinh hồng chói lòa bay ra. Quang hoa tản đi lộ ra một thiếu nữ mỹ miều đến cực điểm. Đôi môi nàng đỏ như hồng ngọc, làn da trắng như bạch ngọc mà mềm mại như nước, chính là Nguyệt nhi. Chú thích: (1) Thuyết hợp tung là của Tô Tần còn liên hoành là của Trương Nghi. Tô Tần (? - 316? TCN),người ở Lạc Dương nước Đông Chu, là một biện sĩ đi du thuyết thời Chiến Quốc, nổi tiếng về khả năng du thuyết. Tương truyền ông là học trò của thầy Quỷ Cốc Tử, bạn đồng môn với Trương Nghi. Ông là một trong những đại diện tiêu biểu của phái Tung Hoành Gia. Tô Tần đi nhiều nước đề xuất việc hợp tung liên kết các nước Hàn, Ngụy, Triệu, Yên, Tề, Sở để chống lại nước Tần. Hợp tung 6 nước chống Tần Tô Tần đầu tiên định gặp vua Tần lấy khả năng du thuyết của mình để thuyết phục Tần Huệ Vương. Nhưng Tần Huệ Vương vừa mới giết Thương Ưởng nên ghét những người biện sĩ không dùng Tô Tần. Sau đó Tô Tần lần lượt qua nước Triệu, nước Yên, nước Hàn, nước Ngụy, nước Tề, nước Sở. Trong thời gian ở Triệu này Tô Tần sợ Tần đánh Triệu liền trêu tức Trương Nghi khiến Trương Nghi sang làm tể tướng nước Tần. Tô Tần đi qua nước nào cũng dùng tài du thuyết của mình, chỉ ra cho vua các nước thấy cái lợi của việc hợp tung. Từ đó các vua đều tin Tô Tần muốn sử dụng thuyết hợp tung của ông. Tô Tần được vua Triệu phong làm Tung ước chưởng và cầm ấn Tướng quốc 6 nước. Trương Nghi ( ? - 309 TCN) là nhà du thuyết nổi tiếng thời Chiến Quốc. Ông sử dụng tài chính trị và tài thuyết phục của mình mà gây dựng sự nghiệp. Ông là đại diện tiêu biểu của phái Tung hoành gia đề xướng chính sách Liên hoành, chống lại việc Hợp tung của Tô Tần. Tô Tần đề xướng thuyết hợp tung nhưng còn lo Tần đánh Triệu thì thuyết hợp tung của ông ta không thành công. Vì thế ông cho người gợi ý mời Trương Nghi sang Triệu. Trương Nghi đến phủ của Tô Tần bị Tô Tần đối xử đạm bạc, cho ăn uống như người dưới đồng thời mắng nhiếc làm nhục Trương Nghi. Trương Nghi tức giận bỏ đi, nghĩ chư hầu không đâu có thể nhờ được, chỉ có nước Tần mới làm khổ được Triệu, ông bèn đi vào Tần. Tô Tần sau khi trêu tức Trương Nghi thì mặt khác cho người theo Trương Nghi ngầm giúp đỡ. Đến lúc Trương Nghi được vua Tần tin dùng thì người giúp đỡ liền nói thật đây là mưu kế của Tô Tần. Trương Nghi liền than rằng: "Than ôi? Thế là ta mắc mưu Tô Quân mà không biết, rõ ràng ta không bằng Tô Quân." Sau đó làm ông được phong làm thừa tướng, cố tình ngăn không cho Tần đánh Triệu thay vào đó là cố ý khiến Tần đánh nước Hàn, nước Sở. Từ khi được vua Tần tin dùng, Trương Nghi được phong làm thừa tướng bắt đầu dùng thuyết Liên Hoành. Thuyết Liên Hoành của Trương Nghi chủ yếu dùng thủ đoạn bày cái lợi trước mắt ra cho các nước chư hầu. Các nước Chư hầu đều vì tham cái lợi trước mắt mà không tính đến hậu quả lâu dài, bội ước với nhau. Điển hình trong thủ đoạn của ông là việc lừa Sở Vương. Trương Nghi sang Sở hứa với vua Sở nếu Sở bỏ liên minh với Tề thì Tần sẽ cắt đất 600 dặm đất Thượng Ư cho Sở. Sở tuyệt giao với Tề nhân cơ hội đó, Tần với Tề liên minh với nhau. Khi Sở Vương đòi đât thì Trương Nghi lại bảo dâng cho Sở vương 6 dặm đất của mình. Sở Vương tức giận mang quân đánh Tần. Tần và Tề cùng đánh Sở, Sở thua to, tổn thất nặng nề. Ông dùng thủ đoạn này thuyết phục được các nước Tề, Triệu, Yến, Ngụy liên hoành với nước Tần, như vậy liên minh hợp tung 6 nước do Tô Tần kiến tạo nên đã bị Trương Nghi phá tan, đặt cơ sở vững chắc cho nước Tần tiến tới thống nhất Trung Quốc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]