Bất quá trước đây Lâm Hiên từng hứa với Vũ Vân Nhi nhất định báo thù cho Vũ gia. Suy nghĩ một chút thì giao cho tiểu nha đầu tự quyết định là ổn nhất.
"Vân nhi, sư bá sẽ không can thiệp, sinh tử của những phàm nhân do ngươi tự quyết định" Lâm Hiên chắp hai tay sau lưng, chậm rãi mở miệng.
Thanh âm không lớn nhưng vang vọng giữa không trung, đám phàm nhân nghe rõ ràng chỉ có thể liều mạng dập đầu.
Vũ Vân Nhi nghe xong thoáng chút bối rối. Nàng đương nhiên chưa quên mối thù toàn gia bị diệt nhưng những kẻ sát nhân đã đền tội. Hơn nữa với sự thông tuệ của nàng sao có thể không nhìn ra Lâm sư bá có ý thả cho những phàm nhân này một con đường sống.
Cân nhắc lợi hại, Vũ Vân Nhi hướng sang Lâm Hiên: "Đa tạ sư bá, đám cẩu tặc của Ngụy gia đã đền tội. Vân nhi cũng không muốn lạm sát người vô tội".
"Đã nghĩ kỹ chưa?" Lâm Hiên nhướng mày lên, có điểm bất ngờ.
"Vâng, sư bá, Vân nhi sẽ không hối hận".
Lâm Hiên gật đầu, trong mắt có phần tán thành. Trong mắt tu tiên giả, phàm nhân chỉ là những con kiến hôi. Nữ tử này có thể khắc chế sát ý trong lòng, ý chí thật không tệ.
"Được rồi, cũng không cần dập đầu nữa. Chúng ta tha các ngươi một con đường sống, nhanh chóng quay về thu thập hành lý rời khỏi nơi này" Lâm Hiên chậm rãi mở miệng.
"Đa tạ tiên sư".
Triệu Dĩnh mừng rỡ cung kính dập đầu, cũng không quay về mà thi triển khinh công chạy ra cửa cốc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-luyen-thanh-tien/1783236/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.