"Đây là địa phương nào?" Lâm Hiên lạnh nhạt hỏi.
"Nơi này là Vụ Ẩn Hạp Cốc ." Tráng hán mặc bố y nuốt một ngụm nước miếng, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc tu tiên giả cấp cao gần như vậy.
"Vụ Ẩn Hạp Cốc ?" Lâm Hiên nhíu mày, chậm rãi mở miệng:
"Trong tay ngươi có ngọc giản chuyên môn giới thiệu phong thổ vùng này hay không ?"
"Cái này. . ." Trên mặt tráng hán lộ vẻ khó xử, hắn chỉ là một tán tu nghèo túng, nào có thể mua những vật xa xỉ, tinh thạch đều dùng để mua thêm linh đan, muốn xem đường đi tùy tiện tới trấn của phàm nhân mua một bản địa đồ là được.
Có điều là có loại vật này hắn cũng không dám lấy ra, phàm nhân vẽ ra khẳng định có rất nhiều sai lầm, nếu ký hiệu sai khiến vị tiền bối này giận dữ thì hắn chịu sao thấu.
Ngay khi tráng hắn đang hoảng sợ thì thanh âm của thanh y thiếu nữ kia truyền ra:
"Tiền. . . Tiền bối, ta có một phần địa đồ." Nói xong sắc mặt ửng đỏ, từ trong lòng lấy ra một cái ngọc giản.
Lại nói tu tiên giả phân hoá thành hai cực rất nghiêm trọng. Tu sĩ cấp cao phất tay một cái cũng ra mấy vạn tinh thạch. Tán tu Linh Động Kỳ lại cực kỳ nghèo túng, thiếu nữ này ngay cả một cái túi trữ vật cấp thấp nhất cũng không có, đành phải để trong người.
Mặt trên ngọc giản còn lưu mùi thơm cơ thể thiếu nữ, cũng khó trách nàng đỏ mặt. Lâm Hiên lại không để ý điều này, tay áo phất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-luyen-thanh-tien/1783209/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.