Lâm Hiên thở ra một hơi mà bộ dáng của Vũ Vân Nhi dần trấn tĩnh lại. Đối với một tu tiên giả Ngưng Đan Kỳ nhỏ nhoi, đây thực sự là một trải nghiệm đáng sợ khó quên.
Cũng may cuối cùng thiên kiếp không giáng xuống.
Lâm Hiên quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau một chút. Toàn thân nổi thanh quang, mang theo Vũ Vân Nhi phá không bay về phía chân trời.
Bốn phía vẫn là núi non trùng điệp, cảnh vật không thay đổi bao nhiêu. Lúc này thuận lợi bay đi song Lâm Hiên không buông lỏng cảnh giác, đem thần thức cường đại toàn bộ phát ra.
Theo lộ trình, nhiệt độ càng ngày càng nóng, một số bụi cây nhỏ dường như héo tàn dần, ngay cả bầu trời cũng mang một màu đỏ quỷ dị.
Nóng như vậy thì phàm nhân không thể chịu được, bất quá thân là tu tiên giả thì không cần để ý, phát ra hộ thể linh quang cũng đủ để ngăn cản.
Rất nhanh Lâm Hiên đã bay gần được trăm dặm đường.
Mặt đất phía dưới đã biến thành màu đỏ, hơn nữa nóng chảy giống như dung nham. Bầu trời màu đỏ, mây cũng đỏ, không ngừng cuồn cuộn, mơ hồ có tiếng sét truyền ra.
"Sư bá."
Ngọc dung của Vũ Vân Nhi biến sắc, không khỏi liên tưởng đến trải nghiệm vừa rồi. Lâm Hiên thì tỉnh táo hơn nhiều. Đám mây này tuy nhìn qua quỷ dị nhưng không giống kiếp vân vừa rồi.
Hắn phất tay áo một cái, một vầng thanh hà bay vút ra, cuồng trướng rồi hóa thành một cơn lốc thổi đám mây ra xa.
Hai người tiếp tục bay đi. Được một lát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-luyen-thanh-tien/1783182/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.