Chương trước
Chương sau
Trên mặt hắn tràn đầy vẻ lo lắng, tay định vỗ vào túi trữ vật nhưng ánh mắt đảo về phía trước, vẻ mặt trở nên cổ quái, đột nhiên dừng tay lại.
Xoạt…..
Chỉ thấy mặt hồ nham thạch tách ra, một con quái ngư rất lớn từ bên dưới bắn lên.
Hình dáng nó cũng vô cùng hung ác, miệng đầy răng sắc nhọn, dọc giữa lưng lại mọc ra vô số gai nhọn.
Đối mặt với trường mâu bốc hỏa diễm hừng hực. Quái ngư vừa hé miệng, một cỗ khí thế kinh người phát ra. Lâm Hiên không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, mà vẻ mặt Vũ Vân Nhi hoảng sợ vô cùng
Từ trong miệng nó bắn làn sóng vô hình va chạm cùng trường mâu giữa không trung. Thanh âm xé gió bạo liệt truyền đến tai.
Cả mặt hồ nham thạch đều bị khuấy động, nham thạch nóng chảy cuộn lên từng đợt như sóng nhưng Lâm Hiên lại vui vẻ, nhẹ nhàng lui ra sau.
Hống!
Mắt thấy công kích của mình bị ngăn cản, rõ ràng cổ thú bị chọc giận, hống lên một cái rồi giống như độc xà, đột nhiên phóng về phía đối phương.
Nhìn hình thể nó to lớn nhưng động tác lại hết sức linh hoạt, ngư quái cũng không yếu thế, đầu cúi xuống, gai xương trên lưng dựng thẳng lên.
Nhất thời trên mặt hồ nham thạch, cổ thú và ngư quái gầm rống vật lộn, phương thức công kích tuy khác với tu tiên giả nhưng uy lực tuyệt không kém đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.
Ánh mắt Lâm Hiên lóe lên, tựa hồ đang dự tính điều gì.
"Thiếu gia, người muốn làm ngư ông đắc lợi?" Tiếng Nguyệt nhi truyền vào tai, cùng Lâm Hiên ở chung nhiều năm như vậy, tiểu nha đầu sao không hiểu tâm tư của thiếu gia.
Lâm Hiên không mở miệng, một lúc lâu lại lắc đầu hóa thành một đạo kinh hồng bay về phía xa.
Thực lực hai quái vật tương đương, muốn phân thắng bại thì khẳng định một chết một bị thương.
Thấy thần thông của hắn, trong khoảnh khắc quái vật trọng thương diệt sát cũng không khó, nhưng suy nghĩ một chút Lâm Hiên vẫn từ bỏ ý định hấp dẫn này.
Lông da của cổ thú tuy là tài liệu cấp cao nhưng so với bảo vật của cổ tu sĩ Ly Hợp Kỳ thì không tính là gì.
Huống chi hồ nham thạch này rất quỷ dị, hai quái vật kia có thể né tránh thần thức của hắn, có trời mới biết trong hồ này còn quái vật khác nữa hay không.
Người quý tại biết đủ, Lâm Hiên cân nhắc lợi hại, cuối cùng quyết định không dừng lại.
Lúc này Cổ thú và Quái ngư cũng phát hiện ra Lâm Hiên, bất quá không quan tâm , vẫn như trước gào thét đánh nhau.
Hồ nham thạch mặc dù rộng lớn, bất quá với độn thuật của tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ. Không bao mất bao lâu hắn rốt cục cũng bay vọt qua.
Nhìn cảnh vật hiện tại, vẻ mặt Lâm Hiên đặc sắc vừa rồi rất nhiều.
Mây mù phiêu đãng nhưng có vài đám đặc biệt chói mắt. Đỏ xanh lam đen đều có cả.
Lâm Hiên đếm có bảy đám. Những đám mây này bên trong ẩn chứa linh lực khiến ngườikinh tâm. Nếu đoán không sai thì cũng giống như Quái vật nhân diện ngô công, toàn bộ đều là kiếp vân chưa tiêu tán sau khi tu sĩ Ly Hợp Kỳ độ kiếp.
Lâm Hiên thầm kêu khổ. Một Quái vật nhân diện ngô công đã khiến hắn khó đối phó, nếu như là vài đám kiếp vân như thế thì…
Lâm Hiên nhìn kiếp vân mà rầu rĩ, bên kia vẻ mặt Điền Tiểu Kiếm cũng âm lệ. Lúc này hắn đang ở trong một không gian độc lập.
Nhưng nơi này không có bảo vật của cổ tu sĩ, phóng mắt ra nhìn chỉ là một vùng đen tuyền.
Thạch tảng màu đen bầu trời đen, ngay cả cỏ dại trên đất cũng là một màu đen. Đã như vậy còn có quái vụ hạn chế thần thức nhưng ma khí lại rất nồng đậm.
Nơi đây tuyệt đối là chỗ tu luyện tốt đối với tu ma giả vẻ mặt Điền Tiểu Kiếm lại không hề vui mừng. Hắn cũng như Lâm Hiên, kinh nghiệm vượt hơn xa tu sĩ cùng cấp, dựa vào trực giác biết được nơi này không tốt lành gì.
Tay áo phất một cái, một tấm bài thuẫn màu đen bay vút ra, hóa thành một tầng quang mạc vây lấy thân thể, sau đó hắn chậm rãi thăm dò tại vùng không gian quỷ dị độc lập này.
***
Tại chỗ sâu trong Vân Lĩnh Sơn, ở một động phủ thần bí.
Bắc Minh chân nhân và yêu ma Nguyên Anh Hậu Kỳ đang chậm rãi đàm luận.
"Những tu sĩ tiến vào nơi này đã chết tám chín phần, có thể khởi động pháp trận được chưa?"
"Ha ha, Bắc Minh đạo hữu cần gì nôn nóng. Phân hồn ma tổ hàng lâm, tuyệt không thể có chút sai lầm, chờ thêm một chút, những tu sĩ còn lại chết hết thì sẽ nắm chắc hơn một chút." Thanh âm yêu ma trầm thấp truyền vào tai, trong giọng nói lộ ra vẻ đắc ý: "Huống chi muốn khởi động pháp trận nhất định phải cần hồn phách của mấy tên tu sĩ Nguyên Anh. Mà cho đến bây giờ những lão quái vật này vẫn sống tốt."
"Hừ, không phải bọn họ đã bị truyền tống đi sao. Vì nghênh đón ma tổ mà đã khai xuất mở không gian độc lập. Huống chi đạo hữu từng nói qua, có biện pháp diệt sát toàn bộ bọn họ, sẽ không có sai lầm gì chứ?" Bắc Minh chân nhân nói tới đây, ngữ khí lộ ra vài phần bất mãn, , đối phương vẫn chưa nói rõ trong không gian độc lập có gì. Biểu hiện thì chân thành hợp tác, nhưng không biết còn có âm mưu gì phía sau không.
"Ha ha, đạo hữu yên tâm, tổng cộng chỉ có bảy tám gã tu sĩ Nguyên Anh, tại hạ bố trí hạ sát tuyệt đối dễ dàng. Huống chi cho dù thất bại, chẳng lẽ chúng ta liên thủ, còn sợ không diệt sát được chúng hay sao?" Yêu ma nhìn ra vẻ bất mãn của đối phương nhưng lại không để ý, chỉ cười ha hả.
"Hừ, tuy nói như thế nhưng không chừng ba thế lực kia sẽ nhìn ra chỗ bất ổn. Tại hạ tuy là Thạch Thành chủ nhưng chưa có biện pháp kiềm chế chúng." Bắc Minh chân nhân nhíu mày cảnh báo.
"Bắc Minh huynh yên tâm, ba thế lực kia dù nhìn ra sự bất ổn nhưng cụ thể thế nào thì tuyệt không đoán được, khẳng định sẽ không lập tức hành động." Yêu ma cười ngạo nghễ nói.
"Được rồi, nếu đạo hữu có niềm tin như vậy, ta cũng không nhiều lời. Dù sao ma tổ hàng lâm, khẳng định người sẽ chiếu cố ta."
"Đạo hữu nói không sai, cơ hội này yêu tộc chúng ta đã đợi suốt trăm vạn năm, đương nhiên…" Lời còn chưa dứt, từ bên ngoài bay vào một con hỏa long màu đen.
Là Truyền Âm Phù!
Chân mày yêu ma vừa động, đem phù nắm trong tay, một lát sau sắc mặt âm trầm.
"Sao, chẳng lẽ có sai lầm?" Bắc Minh chân nhân quan tâm mở miệng, lần này hắn bỏ ra rất nhiều tâm huyết, hiển nhiên không hy vọng thất bại trong gang tấc.
"Không phải sai lầm, chỉ bất quá là có một việc kỳ quái mà thôi." Yêu ma nắm chặt tay, Hỏa Long liền tan biến, trên mặt hắn lộ ra vẻ cổ quái, thì thào mở miệng.
"Như thế nào?"
"Thủ hạ của ta từng kiểm qua. Tiến vào tổng cộng có chín tu tiên giả Nguyên Anh Kỳ, nhưng bây giờ bị truyền đến không gian độc lập lại chỉ có tám người. Một tên còn lại biến mất một cách không thể hiểu được."
"Biến mất, sao có thể? Hay là hắn thấy tình huống không ổn, đã lặng lẽ chạy đi, rời khỏi Vân Lĩnh Sơn?" Nghe đến đây, Bắc Minh chân nhân cũng trở nên khẩn trương, nếu có người mang tin tức ra, ba thế lực lớn sẽ lập tức hành động. Nếu động đến mấy lão quái vật đáng sợ kia thì việc phân hồn ma tổ hàng lâm sẽ rất bất lợi
"Yên tâm, tuyệt đối không phải, Vân Lĩnh Sơn này nằm trong sự khống chế của yêu ma nhất tộc chúng ta, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng không có khả năng vô thanh vô tức rời đi." Sắc mặt yêu ma cũng không tốt nhưng vẫn tự tin nói.
"Vậy đối phương tại sao…"
"Điều này ta cũng không rõ lắm, nhưng ta đã sai thủ hạ đi tìm tung tích của người này, đối phương bất quá chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ, không thể phá hư được đại sự của chúng ta."
Lâm Hiên đương nhiên không biết khi hắn biến mất, tại một sơn động đang có người bàn tán về hắn.
Lúc này hắn đang nhìn kiếp vân trước mặt, trên mặt hiện vẻ vô cùng lo lắng.
"Sư bá…." Vũ Vân Nhi nhẹ nhàng mở miệng.
"Có chuyện gì?" Lâm Hiên quay đầu lại.
"Sư bá lo lắng kiếp vân đó sao, sợ rằng nó sẽ hóa thành Quái vật nhân diện ngô công đáng sợ kia." Vũ Vân Nhi cẩn thận nói.
"Hừ, cũng không nhất định là nhân diện ngô công, những kiếp vân này thuộc tính không giống nhau, nhưng dù hóa thành quái vật nào cũng rát khó đối phó." Lâm Hiên lạnh lùng nói.
Tâm tình của hắn thật sự rất tệ, trước kia tầm bảo tuy có mất khí lực nhưng cũng xứng đáng, lần này không khỏi thái quá.
Trong lòng Lâm Hiên đã muốn thối lui, bất quá lại không cam tâm tình nguyện rời đi.
Vũ Vân Nhi đương nhiên cảm nhận được suy tư của hắn, cẩn thận mở miệng nói: "Sư bá lo lắng kiếp vân thông linh, nếu nó chưa thông linh thì người có chắc bình an thông qua không?"
"Nếu chưa thông linh thì không thành vấn đề" Lâm Hiên có chút miễn cưỡng nói.
"Như vậy thì được."
"Sao, chẳng lẽ ngươi có biện pháp?" Trên mặt Lâm Hiên tràn đầy vẻ kinh ngạc. Vũ Vân Nhi chỉ là tu sĩ Ngưng Đan Kỳ. Tại không gian độc lập quỷ dị này nàng quả thực không khác con kiến hôi, không ngờ nha đầu này lại có cách giải quyết.
"Không sai, sư bá, chúng ta nên thử một lần, xem kiếp vân kia có thật sự thông linh không rồi mới quyết định." Vũ Vân Nhi cười tươi như hoa nói.
"Hừ, nhưng giả sự có hai kiếp vân thông linh thì chẳng phải ta sẽ bị vây công sao, ngay cả trốn cũng không được." Lâm Hiên tức giận nói.
"Sư bá quá lời, Vân Nhi nào có gan lớn đề nghị người làm việc nguy hiểm." Vũ Vân Nhi hoảng sợ, vội vàng khoát tay bối rối nói.
"Vậy thì là ý gì?"
Với tâm cơ của Lâm Hiên mà cũng không khỏi tò mò, hắn không tin nha đầu này tự mạo hiểm. Với tu vị của nàng, đừng nói là thông linh, cho dù kiếp vân chỉ tùy tiện phóng ra một chút linh lực thì nàng nào còn cơ hội sống sót.
"Sư bá nhìn xem." Vũ Vân Nhi vươn tay ra, gỡ túi trữ vật bên hông xuống rồi đưa ra trước người.
Sau đó nàng búng ngón tay bắn ra một đạo pháp quyết, miệng túi mở ra, mấy thân ảnh trong sương vụ hiện ra.
"Đây là…."
Lâm Hiên nheo mắt, trên mặt hiện chút kinh ngạc, trước mắt hóa ra lại là một con quái vật đầu người thân cá.
Không phải quái vật, Lâm Hiên rất nhanh nhận ra, đấy là khôi lỗi có tu vị Linh Động Hậu Kỳ. Nguồn: truyentop.net
"Không phải thứ này đã sớm thất truyền?" Lâm Hiên có chút nghi hoặc nói.
"Khôi lỗi thuật thất truyền, chưa hẳn!" Vũ Vân Nhi nghe thì mỉm cười: "Trong tu tiên bách nghệ, tuy khôi lỗi thuật lưu truyền không nhiều nhưng cũng không phải hiếm. Có thể ngẫu nhiên mua được trong một bí hội giao dịch một khôi lỗi cấp cao, sư bá sao lại nói như vậy?"
Lâm Hiên nghe xong trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ. Khôi lỗi thuật vốn thất truyền U Châu nhưng Thiên Vân Thập Nhị châu vốn từ chỗ khác của nhân giới mà đến, còn lưu truyền khôi lỗi thuật thì cũng không có gì kỳ quái.
Lâm Hiên gật đầu không nói. Mặc dù Vũ Vân Nhi nghi hoặc nhưng cũng không ngây ngốc hỏi lung tung.
"Những khôi lỗi này là ngươi mua từ phường thị?"
"Không, là tổ tiên của Vân nhi từng tinh thông thuật này, ta cũng học được một chút nhưng đã thất bại nhiều lần, lãng phí tinh thạch."
Vũ Vân Nhi thở dài, trước kia nàng si mê khôi lỗi thuật nhưng đáng tiếc không có thiên phú, hơn nữa luyện chế tốn quá nhiều tinh thạch nên gia tộc của nàng sớm đã không quan tâm.
"Ừm" Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ thư thái: "Ngươi muốn để những khôi lỗi đó đi dò đường."
"Vâng" Thiếu nữ gật đầu: "Khôi lỗi đó tu vị tuy yếu nhưng dùng để dò đường thì rất tốt, sư bá. Kiếp vân dù thông linh thì linh trí cũng không thể sánh với tu sĩ nhân tộc, chắc chắn sẽ công kích. Như vậy sau đó chúng ta có thể quyết định."
"Không sai, ngươi cũng rất thông tuệ" Trên mặt Lâm Hiên rốt cục lộ vẻ tươi cười: "Nếu như thật sự có hai kiếp vân thông linh trở lên. Khi đó dù bảo vật khiến người động tâm thì chúng ta cũng không có phúc hưởng, chỉ có cách rời đi. Nhưng nếu không thì hiển nhiên ta có biện pháp thông qua."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.