Chương trước
Chương sau
Khi gã Tiểu Cửu bưng tiên trà lên, chỉ nghe loáng thoáng âm thanh của Thông Vũ chân nhân giả đang giáo huấn: "Sao vậy đạo hữu không muốn lấy ra, hay là chê lão lão phu không có tinh thạch?"
"Tiền bối quá lời, tiểu nhân đâu dám, chỉ là…" Chỉ thấy thần tình Mã chưởng quầy ngẩn ngơ. Tuy thế lực chống lưng bổn điếm lớn mạnh hơn Linh Dược Sơn rất nhiều, nhưng hắn chỉ là một tu sĩ Ngưng Đan kỳ, không thể đắc tội với lão quái Nguyên Anh kỳ.
Thấy Thông Vũ chân nhân tức giận hắn nào dám chậm trễ, vội phát ra Truyền Âm Phù phân phó đám hạ nhân chuẩn bị bảo vật.
Lúc này Ma Anh đang ở trong thân thể tiểu nhị bình tức ngưng thần, lặng lẽ phóng ra thần thức. Toàn bộ những gì hai người nói đều lọt vào trong tai Lâm Hiên.
Dưới lầu khóe miệng hắn nở một nụ cười nhạt. Một tuần trà trôi qua, thị nữ bên dưới lần lượt bưng tói hai chiếc khay ngọc có phủ vải đỏ phía trên.
"Tiền bối, bảo vật người cần hiện đang ở đây." Mã chưởng quầy kéo tấm vải, một cây Linh Đăng cỡ nắm tay tản ra ánh sáng nhè nhẹ hiện ra, là một kiện cổ bảo uy lực không tồi.
Chiếc khay còn lại đựng các hộp gấm và thêm hai chiếc bình ngọc màu đỏ rất bắt mắt.
Mã chưởng quầy không dám có chút sơ suất, tài liệu và đan dược đều là bảo vật trân phẩm.
"Mời tiền bối xem, Nhiếp Hồn Linh này là cổ bảo bổn điếm mới thu mua được, tuy không rõ lai lịch song đã được các vị luyện khí đại sư đánh giá cận thận, tuyệt đối không có vấn đề" Mã chưởng quầy ân cần nói.
"Quả là vậy" Ánh mắt Thông Vũ chân nhân giả có chút hưng phấn: "Bảo vật này tuy không thuộc nhóm công kích song cũng có hiệu quả phụ trợ hiếm thấy, thần thông có điểm giống với Âm Ba Công. Trong lúc đấu pháp có thể nhiếp hồn chấn phách địch nhân, đúng là một kiện bảo vật phụ trợ tuyệt hảo"
"Nhãn quang tiền bối quả sáng như đuốc" Mã chưởng quầy lại cầm lấy một bình ngọc nói: "Thượng Nguyên Đan bên trong được luyện chế bởi Ly Dược Cung, tuy không tăng tiến pháp lực nhưng lại có công hiệu giải độc cực tốt, đồng thời còn có thể chữa thương. Đối với tu sĩ đúng là bảo vật song với đại sư đan đạo như tiền bối chỉ sợ không đáng giá lắm. Ngoài ra bổn điếm còn có…."
Lời còn chưa dứt vẻ mặt Mã chưởng quầy bỗng trở nên cổ quái. Hắn rốt cục đã thấy có điểm không ổn, đối phương là chưởng môn Linh Dược Sơn đồng thời cũng là lão quái Nguyên Anh kỳ, nếu mua tài liệu cổ bảo thì còn có thể hiểu được, còn đan dược thì cần để làm gì? Những loại linh đan trân hiếm lọt vào mắt đối phương thì ở bổn điếm đâu thể có được? Mà theo đồn đại thì Thông Vũ chân nhân đâu có loại khí phách áp người như vị trước mặt.
Hay là… Lúc này trên trán Mã trưởng quầy xuất hiện những giọt mồ hôi to như hạt đậu, nếu đối phương là kẻ giả mạo thì tới nơi đây để làm gì? Định gây bất lợi cho tiểu điếm sao? Không có khả năng, bổn điếm làm gì có vị cừu nhân Nguyên Anh kỳ nào, hơn nữa ở đây là Man Thạch Thành, hàng năm đều nộp cả ngàn tinh thạnh nên được sự bảo hộ trong thành. Thành chủ vốn là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, trong phường thị lại thường xuyên có chấp pháp sứ đi tuần tra, gần trăm năm nay chưa từng có ai dám làm loạn ở nơi này.
Mã chưởng quầy nhất thời trở nên kinh ngạc thì trước mặt hắn đã hiện ra một bộ mặt hung ác dữ tợn: "Không ngờ một tu tiên giả Ngưng Đan kỳ nhỏ nhoi mà cũng chút nhãn lực, xem ra ngươi đã hoài nghi ta không phải Thông Vũ chân nhân"
"Tiền bối, người …"
Cảm nhận được sát khí của đối phương đang tỏa ra. Bộ dáng Mã chưởng quầy kinh hãi, linh quang trên người chợt lóe, thân ảnh nhanh chóng lui về đằng sau. Đang tiếc đã chậm, năm ngón tay của đối phương đã xiết chặt yết hầu hắn. Dưới đạo bào rộng thùng thình, cánh tay nhanh chóng khô quắt huyết nhục, gân xanh nổi lên, móng tay cũng dài ra hơn tấc lập lòe hàn quang, hiển nhiên là có kịch độc.
Chỉ nghe rắc một tiếng, cần cổ của Mã chưởng quầy đã bị vặn gãy.
***
Cùng lúc này ở phía tây Man Thạch Thành, nơi đây có một tòa kiến trúc quỳnh lâu ngọc vũ rộng rãi mỹ lệ.
Man Thạch Thành này do Thành chủ cùng với Trưởng Lão Hội quản lý. Các thành viên trong Trưởng Lão Hội có thể là các tán tu. Tuy không phải gia tộc hay tông môn nhưng các mối liên hệ lợi ích đã tạo thành các sợi dây liên kết tại thành này,
Đương nhiên không phải ai cũng được đảm nhiệm trọng trách. Ly Dược Cung Lệ Hồn Cốc cùng Ngự Linh Công không lúc nào không như hổ đói rình mồi. Do sợ gian tế trà trộn nên chỉ có tu sĩ bản thổ mới được đảm nhiệm các ti chức trọng yếu, hơn nữa còn cần hai thành viên trong Trưởng Lão Hội đồng ý.
Trương Viêm là một tu sĩ Ngưng Đan kỳ, nguyên quán của hắn không phải là ở Vân Châu, song từ đời tằng tổ vì tránh họa nên mới bất chấp truyền tống tới nơi này truy cầu đại đạo.
Vị trí địa lý của Man Thạch Thành đặc biệt khiến bao thế lực lăm le, tu sĩ trong thành cũng đâu phải hạng ngu ngốc, để tự bảo vệ bọn họ đã tôn Thành chủ và lập Trưởng Lão Hội để quản lý cộng đồng. Ở nơi đây có thể liên hợp tất cả các tán tu che chở cho nhau.
Chức vụ nơi đây là tự nguyện, nếu thấy nguy hiểm thì có thể từ chối, hơn nữa dù đang đảm nhiệm rồi cũng có thể chủ động thoái lui. Đương nhiên có cống hiến nhiều cho Man Thạch Thành thì sẽ được thưởng tinh thạch tài liệu lớn cùng những ưu đãi khác. Nên những chức vụ nguy hiểm không thiếu kẻ làm. Nói cho cùng cứ trọng thưởng là sẽ có dũng phu. Thậm chí còn có việc các tu sĩ tranh nhau nhiệm vụ nguy hiểm.
Do vậy Man Thạch Thành đã trở thành thiên đường của tán tu, các thế hệ nhà Trương Viêm đều đều tham gia trọng trách trong thành, thậm chí phụ thân hắn tại hơn trăm năm trước do chấp hành một nhiệm vụ nguy hiểm đã ngã xuống. Trong thành hắn thuộc loại thân gia trong sạch, tu sĩ trung thành.
Khi còn là một tiểu tu sĩ Linh Động kỳ hắn đã đảm nhiệm chức vụ trong thành, là do bổn thành chiếu cố cho thân nhân kẻ gặp nạn, trợ giúp bọn họ kiếm tinh thạch trợ cấp tu luyện.
Sau khi Trúc Cơ kỳ thành công, Trương Viêm lại được thăng lên chức vụ tuần tra, những năm tháng hắn đảm đương hầu như không có sai lầm.
So với phụ thân thì Trương Viêm còn xuất sắc hơn mà vận khí cũng không tệ, hắn đã ngưng thành Kim Đan bước vào đội ngũ tu sĩ cấp cao.
Sau khi được sự chấp thuận của Trưởng Lão Hội đã trở thành một gã chấp pháp sứ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Chấp pháp sứ cùng nhóm tu sĩ Trúc Cơ kỳ đi tuần đều là duy trì trật tự tại Man Thạch Thành. Song phụ trách tuần tra chỉ phụ trách quảng trường, còn chấp pháp sứ lại trông coi cả phường thị.
Tại những thương điếm trong phường thị, kỳ trân dị bảo nhiều không đếm xuể, hàng năm những kẻ làm sinh ý ở đây đều cống nộp vô số tinh thạch cho thành. Nhận tiền của người thì phải giúp người trừ tai họa. Man Thạch Thành này tuy là liên minh tán tu nhưng cao thủ nhiều như mây. Cả trăm năm qua chưa có một ai dám tới đây cướp bóc bảo vật.
Mà chấp pháp sứ thoải mái hơn tu sĩ tuần tra hơn một chút. Không có cuồng đồ lớn mật dám cướp bóc phường thị, bọn họ chỉ phải giải quyết một số tranh cãi trong giao dịch mà thôi.
Lại nói hôm nay Trương Viêm mới đảm nhận chức chấp pháp sứ Tinh Nguyên phường thị, vốn vô cùng cao hứng hắn đã đi tuần tra trong phường thị mấy lần.
Sáng sớm còn có bằng hữu sinh tử chi giao tên là Chu Kiện tới thăm. Mà người này đã tiến vào cảnh giới Ngưng Đan Kỳ mấy chục năm trước. Đối phương cũng là tán tu mới tới mười năm trước nên chưa được giữ chức vụ trọng yếu.
Chu Kiên vô cùng hâm mộ vị trí chấp pháp sứ đã ba lần xin đảm nhận. Mặc dù hắn đã mấy lần vào sinh ra tử hoàn thành nhiệm vụ song để đảm bảo không có gian tế trộn vào, Trưởng Lão Hội vẫn chưa tín nhiệm hắn.
Lại nói Chu Kiện từng có ân cứu mạng Trương Viêm, hơn nữa đối phương nhiệt tình đem tâm đắc trong tu luyện chỉ giáo cho hắn.
Tu tiên giới nhân tình bạc bẽo, sư phụ chỉ dạy đồ đệ thì vẫn dấu tài còn Chu Kiện lại chân thành vô cùng. Có thể hiểu Trương Viêm cảm kích đến thế nào, hắn đã coi Chu Kiện như bằng hữu sinh tử chi giao.
Hảo hữu tới chơi đương nhiên là đại hỷ sự. Nhưng Chu Kiện lại đưa ra một yêu cầu muốn đi tham quan địa phương công tác của chấp pháp sứ. Theo quy định thì việc này là không được nhưng Trương Viêm sao có thể để hảo hữu phải thất vọng?
Dù sao hôm nay chỉ mình hắn công tác nơi đây, chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không có vấn đề.
Vì thế hắn dẫn Chu Kiện tới Lôi Vân Điện, mà Chu Kiện đã chuẩn bị hảo tửu và đồ nhắm để chúc mừng Trương Viêm mới trở thành chấp pháp sứ. Trương Viêm đâu thể từ chối thịnh tình uống rượu cùng hảo hữu.
Đang bồi tửu vui vẻ thì viên bàn trên tay Trương Viên đột nhiên xuất hiện một đạo sáng. Thì ra mỗi tòa phương thị trong thành đều được một trận pháp cực lớn bao phủ có tác dụng giám thị báo động.
Đây chính là pháp khí ứng với tòa đại trận ở dưới Tinh Nguyên phường thị, chỉ cần có người động thủ thì sẽ có pháp lực chấn động, viên bàn có thể lập tức báo động.
Trương Viêm kinh hãi vội vàng chăm chú nhìn: "Là Bách Phượng Đường có chuyện. Chu huynh, tiểu đệ thân mang trọng trách xin thứ lỗi".
Nói xong hắn định tới góc phòng nơi có một quả chuông lớn, chỉ cần gõ vào thì cấm chế chung quanh Tinh Nguyên phường thị sẽ mở ra, nội bất xuất ngoại bất nhập. Cho dù là lão quái Nguyên Anh kỳ cũng không thể lập tức rời đi. Sau đó hắn sẽ tới giải quyết, nếu là tranh cãi của tu sĩ bình thường thì tự mình xử lý, còn liên quan đến lão quái Nguyên Anh thì thông báo với các tiền bối ở Trưởng Lão Hội. Man Thạch Thành tường đồng vách sắt bất kể là ai cũng không thể làm loạn.
Có điều lúc này lại nghe Chu Kiện lên tiếng. "Chờ một chút Trương hiền đệ, vi huynh có một việc muốn thương nghị cùng ngươi. "
"Chu huynh để sau hẵng nói, ta …" Trương Viêm nói tới đây thì bỗng cảm thấy thiên địa đảo lộn, toàn thân không vững khiến hắn kinh hãi, hai tay vội bắt quyết nhưng nội thể trống rỗng, pháp lực không thể điều động giống như là trúng phải kỳ độc nào đó. Trương Viêm không khỏi kinh hãi, chẳng lẽ trong rượu…
"Trương hiền đệ, vi huynh đã nói có việc muốn thương nghị" Thanh âm của Chu Kiện đầy vẻ đắc ý.
"Là ngươi… tại sao? "
Trương Viêm vừa sợ vừa giận nhưng trong lòng vẫn không hiểu, hai người tương giao không phải ngày một ngày hai, sao đối phương lại ám toán hắn?
"Hừ, người chết thì biết nhiều làm gì?" Vẻ mặt Chu Kiện đột nhiên dữ tợn phất tay áo bắn ra một đạo kiếm quang. Lúc này pháp lực Trương Viêm đã mất muốn tránh cũng không được, thủ cấp rất nhanh bị cắt bỏ song đôi mắt trắng dã vẫn còn chút oán độc. Chỉ có thể tự trách hắn sơ suất nên phải trả giá bằng tính mạng.
"Hừ, năm đó ngươi chỉ là một gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ, ta thân là cao thủ Ngưng Đan kỳ sao lại phải cố ý tiếp cận lấy lòng ngươi. Man Thạch Thành thẩm tra quả thực rất nghiêm ngặt, cho dù nói là tường đồng vách sắt thì cũng đúng. Vì ngày hôm nay mà ta phải đau khổ ẩn nấp tới mười năm. Song hiện nay đã lập được đại công đã đến lúc về lại tông môn…"
Chu Kiện nói tới đây, giơ tay trái tháo túi trữ vật của Trương Viêm xuống, sau đó phát ra mấy viên hỏa cầu hủy thi diệt tích đối phương.
Nhìn ánh sáng chớp động trên viên bàn hắn cười lạnh "Tứ trưởng lão đã động thủ, ta cũng nên rời đi."
Đoạn hắn lấy ra một tấm phù triện ẩn nặc bậc cao dán lên người, thân hình dần mơ hồ cho đến khi lẫn vào bóng tối.
Trở lại bên kia Thông Vũ chân nhân giả đã nghênh ngang đi ra ngoài.
Chỉ có một người đi ra, vậy còn chưởng quầy đi đâu? Bọn tiểu nhị cảm thấy kỳ quái song có ăn gan hùm chúng cũng không dám hạch sách lão quái Nguyên Anh kỳ. Còn những khách nhân thì nào dám tùy tiện mở miệng.
"Thiếu gia, tên gia hỏa định vu oan giá họa cho Linh Dược Sơn, người không định ngăn cản hắn sao?" Thấy Lâm Hiên không có hành động gì, thanh âm Nguyệt nhi có chút nóng vội.
"Không nên động thủ tại đây." Lâm Hiên lắc đầu, hắn chứng kiến toàn bộ sự việc nhưng chưa biết thế lực nào đứng sau tên gia hỏa này. Trước khi tìm hiểu rõ ràng thì chưa nên vội động thủ.
"Vậy là cứ để hắn chạy đi?"
"Yên tâm, hắn chạy không thoát đâu." Trong mắt Lâm Hiên bỗng hiện lên một tia sáng kỳ lạ.
Sau đó hắn khẽ vẫy tay, Ma Anh liền rời khỏi thân thể tiểu nhị trở lại đan điền. Lâm Hiên chậm rãi bước ra ngoài, vừa rồi hắn đã lẳng lặng để lại ấn ký trên người đối phương, lấy thần thức của hắn hiện giờ truy tung rất dễ dàng.
Lại nói Thông Vũ chân nhân giả rời khỏi Man Thạch Thành, bay liền mấy ngàn dặm mới dừng lại, toàn thân phát ra tiếng bụp bụp trên mặt hiện lên một tầng hắc khí.
Thân hình của hắn bỗng thấp đi mấy tấc, sau khi hắc khí tản ra thì từ một vị trưởng giả mặt mũi hồng hào đã biến thành một đại hán độ tứ tuần có ngũ quan hoàn toàn khác.
Khóe miệng hắn lộ nụ cười đắc ý, lúc này mấy lão quái trong thành có phát hiện thì đã muộn. Lần giá họa này không những hãm hại được Thông Vũ mà còn tạo cơ hội cho bổn môn…
Vừa nghĩ đến đây túi linh thú bên hông bỗng phát ra tiếng ông ông quái lạ, sắc mặt hắn trầm xuống, thân hình nhất thời trở lên cứng ngắc.
Đại hán quay đầu về một hướng không người quát: "Tên gia hỏa nào dám lén lén lút lút theo dõi lão phu?"
"Không tồi, chỉ là một tu tiên giả sơ kỳ vậy mà có thể phát hiện hành tung Lâm mỗ, linh thú bên hông ngươi thật khiến ta cảm thấy hứng thú"
Âm thanh truyền vào tai rồi không khí nơi đó lăn tăn như sóng gợn. Tại phía xa hơn trăm trượng hiện ra một thân ảnh đang lấy tay xoa cằm, bộ dáng có vẻ đang tính toán.
"Là ngươi!" Tròng mắt đại hán co rút lại.
"Ồ, các hạ nhận ra ta? " Khóe miệng Lâm Hiên khẽ nhếch.
"Trong thương điếm ta đã từng thấy đạo hữu, không ngờ ngươi lại là tu sĩ Nguyên Anh kỳ" Vẻ mặt đại hán hậm hực: "Ngươi che dấu tu vị đi theo ta, rốt cục là muốn gì? "
Lúc này trong lòng tráng hán cảm thấy có điều không ổn, lần giá họa này vốn không chút sơ hở, hơn nữa ý định của hắn cũng không hẳn là muốn hãm hại Linh Dược Sơn. Thông Vũ chân nhân chỉ là nhân vật nhỏ mà thôi song dùng thân phận đó thì sẽ thích hợp cho đại kế.
Mọi chuyện đều thuận lợi, hơn nữa vừa rồi hắn còn hi sinh một quân cờ để tại Man Thạch Thành hơn mười năm trước. Lần hành sự này tuy Chu Kiện lập đại công nhưng vì muốn thần không biết quỷ không hay nên tráng hán đã thúc dục cấm chế hạ trên thân thể Chu Kiện, khiến tên kia bạo thể mà chết.
Thỏ chết rồi thì chó cũng bị nấu thịt (1). Nhân nghĩa đạo đức suông so thế nào được với lợi ích của bổn tông, sự hy sinh của một tu sĩ Ngưng Đan kỳ nhỏ nhoi nào có đáng gì.
Có điều mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, lúc này lại xuất hiện một gã tu sĩ thần bí theo chân hắn tới đây.
"Dù ngươi là ai ta cũng khuyên ngươi không nên xen vào việc này, chỉ cần ngươi không nhúng tay vào thì lão phu sẽ cho ngươi một số chỗ tốt." Tròng mắt đại hán chuyển động, vẻ hung lệ trên mặt thu liễm mở lời dụ lợi.
"Chỗ tốt, hắc hắc… tại hạ không có hứng thú. "
"Các hạ nhất định ra mặt cho Linh Dược Sơn sao, hay là ngươi quen biết Thông Vũ lão thất phu kia?" Đại hán thấy thế thì đại nộ, bàn tay đặt lên túi trữ vật bên hông.
Song Lâm Hiên chỉ cười hì hì mà không nói gì khiến đại hán cảm thấy đau đầu, thiếu niên trước mặt nhìn qua chỉ hơn hai mươi. Song đã là tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ thì không biết đã sống mấy trăm năm, miệng kín như bưng mà tâm cơ còn thâm trầm hơn so với hắn nghĩ.
Về thân phận thiếu niên này tráng hán thấy vô cùng quỉ dị, tu tiên giới Vân Châu tuy phồn vinh nhưng lão quái Nguyên Anh trung kỳ cũng có thể là bá chủ một phương chứ không thể vô danh thế này được.
Có khả năng người này từ Châu khác truyền tống đến, nhưng không ai lại rỗi hơi xen vào việc người khác, hơn nữa cũng chẳng phải là muốn kiếm lợi.
Vậy thiếu niên này chắc chắn có giao tình không nhỏ với Linh Dược Sơn, nhưng hắn cũng đã tìm hiểu tin tức. Hai chục năm nay khi tới đây, Linh Dược Sơn đâu có giao tình với lão quái vật Nguyên Anh trung kỳ nào.
Còn một khả năng là cố nhân tại U Châu, song ở nơi hoang dã đó trừ Cực Ác ma tôn thì đâu còn tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ nào?
Thật đau đầu! Thân phận người này như sương mù không chút manh mối.
Suy đoán một hồi nét mặt đại hán trầm xuống: "Các hạ quả thật muốn đối địch với lão phu sao? Ta khuyên ngươi hãy rời đi, ngưng thành Nguyên Anh không dễ, đừng để mất tiểu mệnh một cách vô nghĩa"
Trong lòng Lâm Hiên có chút ngạc nhiên, lão quái trước mắt chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ mà lại dám mở lời đao to búa lớn đến thế, chẳng lẽ hắn còn hậu chước gì.
Lâm Hiên đã phóng thần thức ra chung quanh song không hề thấy mai phục.
"Ngươi đang uy hiếp ta sao?"
"Không phải là uy hiếp, nhưng ngươi hãy lo mà quét tuyết trước cửa nhà mình, đừng để ý tới sương trên mái nhà của người khác." Đại hán dữ dằn lên tiếng.
"Đạo hữu nói không sai" Lâm Hiên không tức giận ngược lại gật đầu tán dương:"Tại hạ cũng nghĩ như vậy, chẳng qua…"
"Sao?"
"Chuyện này Lâm mỗ đã quản thì ngươi phải chết!"
Lời còn chưa dứt sát khí trên người Lâm Hiên như thủy triều trào dâng, tay áo phất nhanh một cái bắn ra mấy chục đạo kiếm khí dài hơn trượng, mang theo khí thế bài sơn đảo hải lăng lệ bổ thẳng xuống đầu đối phương.
Đại hán thấy thế vừa sợ vừa giận, vẻ mặt đối phương còn đang hòa hoãn mà trong nháy mắt trên nên âm hàn ra tay hạ sát thủ. Thiếu niên lão quái này thực giảo hoạt, nãy giờ dông dài là muốn hạ bớt sự cảnh giác hắn.
Lâm Hiên đột nhiên xuất thủ, không dùng bảo vật nhưng uy lực đâu phải nhỏ. Tu tiên giả Nguyên Anh sơ kỳ nếu lơ là mà trúng đòn thì chắc chắn trọng thương.
Có điều vẻ mặt đại hán không chút sợ hãi, cũng không có ý định tránh đi. Hắn nhanh chóng giương hai tay lên múa ra các ảo ảnh, nhất thời hơn mười đạo trảo ảnh xuất hiện trên không.
"Đây là…" Tròng mắt Lâm Hiên hơi co lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tiếng xé gió truyền vào tai, trảo quang cùng kiếm khí va chạm khiến linh khí bắn ra bốn phía, dư chấn khiến đất đá bay loạn, sắc trời cũng trở lên ảm đảm.
Lần đầu giao thủ bất phân thắng bại. Nụ cười trên mặt Lâm Hiên biến mất, ánh mắt trở nên ngưng trọng nhìn đối thủ.
"Không ngờ Lâm mỗ đã lầm, hóa ra đạo hữu không phải tu sĩ nhân tộc chúng ta mà là một ma thi thông linh cao cấp."
Lúc này ống tay áo đại hán đã bị xé rách, hai cánh tay huyết nhục nhanh chóng khô héo cùng gân xanh nổi lên, móng tay cũng dài ra hơn tấc lòe lòe đầy kịch độc.
"Tiểu bối vô tri, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Ngươi đã thích xen vào việc của người khác. Hôm nay để lão phu tiễn ngươi đi lục đạo luân hồi. "
Đại hán mở miệng phát ra thanh âm khàn khàn, con mắt lồi lên chiếu ra hồng quang. Tiếng bùm bùm vang lên ngoại y đã bị phá rách, da thịt toàn thân hắn trở nên khô héo, khóe mồm dài ra răng nanh màu đen dài cả tấc khiến người kinh hãi.
Bên kia sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống. Trong lòng cảm thấy có chút không ổn.
Theo lý thực lực thông linh ma thi tuy mạnh hơn tu sĩ cùng cấp nhưng so với cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ thì vẫn còn kém hơn.
Có điều lạ là bộ dáng đối phương lại tỏ ra không chút sợ hãi tu sĩ trung kỳ. Trong lòng Lâm Hiên nghi hoặc nhưng rất nhanh đã lấy lại sự trầm tĩnh. Hai mắt hắn lóe ra tia sáng kỳ lạ giơ tay trái lên, từ trong ống tay áo bắn ra một đạo hỏa tuyến to như cánh tay nhanh như thiểm điện, chớp mắt đã tới trước mặt đối thủ.
Đồng thời tay phải Lâm Hiên giương lên, hắn cong ngón tay khẽ búng ra. Thanh Hỏa Kiếm xuất hiện rồi lăng lệ chém thẳng xuống đầu đối thủ.
Công kích mạnh bạo thế này cho dù là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ còn phải luống cuống tay chân nhưng Ma thi không chút sợ hãi, ánh mắt lộ vẻ tàn khốc há mồm phun ra một khối thi hỏa to cỡ đầu người nghênh đón ma hỏa của Lâm Hiên.
Bùng một tiếng hai đạo hỏa diễm va vào nhau, Bích Huyễn U Hỏa tuy chiếm thượng phong nhưng thi hỏa đã biến thành một con mãng xà dữ tợn quấn quanh.
"Ồ? "
Lâm Hiên có chút kinh ngạc. Ma thi này có chút cổ quái, với tu vị sơ kỳ mà lại có thể tiếp được ma hỏa của hắn.
Song lúc này trong lòng Ma thi cũng cực kỳ rúng động. Tam Nhiếp Thi Hỏa vốn đỉnh đỉnh đại danh tại Vân Châu, cho dù là lão quái Nguyên Anh nghe danh cũng phải biến sắc, tuy hiện tại chỉ phát huy ra một phần uy lực của thi hỏa nhưng lại để hỏa diễm của đối phương chiếm thượng phong. Đây là thần thông gì?
Lúc này song phương đã có chút cố kỵ lẫn nhau. Chỉ thấy Thanh Hỏa Kiếm như một tia chớp đang bổ thẳng xuống đầu Ma thi.
Ánh mắt Thi Ma đầy vẻ tàn khốc, giơ tay lên đấm vào mồm nó hai quyền. Lâm Hiên thấy vậy thần tình trở nên ngơ ngẩn, còn có thần thông cổ quái thế này, lúc này hai chiếc răng nanh dữ tợn đã bắn ra.
Chú thích (1): Thố tử cẩu phanh: con thỏ chết rồi thì con chó bị nấu.
Nuôi chó săn cốt để bắt thỏ rừng. Nay thỏ đã chết hết rồi thì con chó săn không được dùng vào việc gì nữa, nuôi chi cho tốn kém nên bị bắt làm thịt.
Thuở xưa thời Đông Châu Liệt Quốc, Phạm Lãi và Văn Chủng phò Việt Vương Câu Tiễn khôi phục được giang san nước Việt, giết Ngô Phù Sai trả thù cái nhục mất nước, phá nát Cô Tô Thành chiếm đoạt nước Ngô, và Việt Vương trở thành một bá chủ ở phương Nam Trung Hoa.
Liền sau khi thành công, Phạm Lãi bí mật rút lui (công thành thân thoái),đi chu du Ngũ Hồ ẩn tích, không màng hưởng công danh phú quí, đồng thời viết một bức mật thơ cho bạn thân Văn Chủng, khuyên bạn nên từ bỏ chức tước thì mới bảo vệ được mạng sống sau này.
Trong lá thơ của Phạm Lãi có những câu bất hủ:
Giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh,
Cao điểu tận, lương cung tàng,
Địch quốc phá, mưu thần vong.
Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu
Chim ở trên cao mất hết, cung tốt được cất vào kho.
Nước địch bị phá rồi, mưu thần chết.
Do đó có thành ngữ: Thố tử cẩu phanh, để chỉ thói đời đen bạc lấy oán trả ân, các vị vua hung bạo bất nhân, khi đã lập quốc thành công rồi thì trở lại giết hại các công thần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.